Cả nhóm tiếp tục bộ thêm một lúc lâu, mãi cho đến khi mặt trời ngả về tây, họ mới đến bên một con sông nhỏ.
Nước sông khá trong, trong rừng cũng thấy thực vật kỳ lạ, chỉ tiếng hổ gầm đến tiếng sói tru vọng từ cánh rừng đối diện.
Tiếng gầm rú nối tiếp , dấu hiệu dừng .
Cùng lúc đó, sương mù bắt đầu dâng lên, xám xịt và mang theo ẩm lạnh lẽo.
Màn sương giống với chướng khí trong các khu rừng nguyên sinh, ẩm ướt khiến vô cùng khó chịu.
Cả đám dừng chân bên bờ sông, lòng vẫn thể nào yên .
Ở một nơi nguy hiểm như thế , liệu họ thật sự cầm cự ?”
“Cả nhóm cứ thế ở yên bên bờ sông suốt ba ngày.
Tạm thời gặp nguy hiểm gì, bèn chia thành từng nhóm, phiên dò xét xung quanh mỗi ngày.
Hổ và bầy sói trong khu rừng đối diện dám lội qua sông, còn bầy vượn sáu mắt mặt bánh cũng chỉ dám mon men đến bờ uống nước chứ xuống. Dường như con sông nhỏ là một ranh giới tự nhiên, ngăn cách nguy hiểm ở bên bờ.
Đàn chim xuất hiện ngày đầu tiên bay đến thêm hai nữa, Lâm Cấm dùng năng lực giật rơi xuống vài con. Dù mùi vị khó nuốt thật đấy, nhưng cũng coi như giải quyết bữa tối cho cả nhóm.
Những khác cũng trổ hết tài năng, thì dùng lưới vớt cá, thì hái quả dại khắp nơi. Ít nhất trong ba ngày đầu, ai đói.
Thế nhưng từ ngày thứ ba trở , cá vớt sông thể ăn nổi nữa. Thịt của chúng cứng như đá, nhai gãy cả răng. Chim và quả dại cũng ăn hết sạch, giờ đây đói đến mức gặm cả lá cây.
Đội Đặc Tình Cục vẫn dùng đến lương thực mang theo, họ quyết định chỉ động tới chúng trong trường hợp bất đắc dĩ nhất. Hiện tại, còn cầm cự bằng lá cây thì cứ ăn lá cây, cùng lắm thì uống nước cho qua bữa. lá cây loại nào cũng ăn , vị đắng chát khiến cồn cào ruột gan, chỉ chực nôn ọe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-316.html.]
Ngay lúc đội Đặc Tình Cục định bàn với xa hơn để thăm dò, họ phát hiện Lâm Cấm một hành động thể nào ngờ tới.
Lâm Cấm lôi một cái thùng lớn, từ bên trong lấy từng cây xúc xích, xiên chúng que tre một cách thành thạo. Sau đó, cô đặt vỉ nướng lên đống lửa nhóm, phết dầu lên những xiên xúc xích bắt đầu nướng.
Mọi còn kịp kinh ngạc hỏi cô sở hữu gian lưu trữ trong truyền thuyết , thì thấy những cây xúc xích bột dần chuyển sang màu vàng óng hấp dẫn.
Tiếng xèo xèo vui tai vang lên, từng giọt mỡ nóng chảy nhỏ xuống đống lửa, bùng lên một mùi thơm nức mũi, lan tỏa đến từng . Khắp nơi chỉ thấy tiếng nuốt nước bọt ừng ực.
Lâm Cấm nướng xong hai cây đầu tiên, còn chẳng kịp đợi nguội vội rắc bột ớt lên cắn một miếng thật to. Vị cay nồng của ớt lập tức đánh thức vị giác tê liệt vì ăn thịt chim nhạt nhẽo của cô.
Thấy đều đang dán mắt , cô chỉ xúc xích còn , : “Muốn ăn ? Đều là đồng hương cả, bán mười đồng một cây, thể cho ghi nợ.”
Đám của Đặc Tình Cục: “!!!”
Xúc xích nướng của thế giới hiện đại vươn tầm đến cả giới Tu Tiên!
“Ăn! Ăn! ăn! chịu nổi nữa !”
Hà Mật Uẩn lao tới, vớ lấy hai xiên xúc xích nướng xong nhét miệng. Cái nóng bỏng rẫy khiến cô xuýt xoa, nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn tột cùng.
Ngon quá mất! Ai mà ngờ món xúc xích nướng cô từng chẳng thèm ngó tới, giờ đây khi lưu lạc đến giới Tu Tiên, trở thành món ăn cứu mạng duy nhất. Đừng món thịt chim lúc nướng thì thơm thôi, chứ ăn dai nhách, nhai nổi, suýt nữa thì gãy luôn hai cái răng. Cây xúc xích bột chính là cọng rơm cứu mạng của cô lúc .
Những khác thấy Hà Mật Uẩn ăn ngon lành như , cũng lục tục kéo đến xếp hàng.
Ăn no xong, Lâm Cấm lấy một tấm biển bằng tiếng Trung cắm ngay bên cạnh.
“Bán xúc xích nướng: Người Hoa Hạ mười đồng một cây. Người nước ngoài một trăm đồng một cây. Có thể ghi nợ, nhưng cần hai bảo lãnh hoặc dùng đồ vật thế chấp, khi ngoài sẽ thanh toán.”