Thẩm Bội Dung ở vị trí cao nhất lắc đầu: “Tạm thời vẫn . Con giao long ý thức và cực kỳ xảo quyệt, từ đầu đến cuối hề lộ mặt, nên cũng rõ điểm yếu của nó là gì.”
Chỉ huy Cung sốt ruột hỏi: “Vậy bây giờ? Chẳng lẽ chúng cứ chờ nó lộ diện mãi thế ?”
Chờ đợi đáng sợ, điều đáng sợ là chờ đến bao giờ.
Hơn nữa, nếu tiêu diệt con giao long sớm ngày nào, thì các thành phố lân cận sẽ còn uy h.i.ế.p ngày đó.
Lần sự việc gây ảnh hưởng lớn, chỉ cần một chút sơ suất là chuyện sẽ bại lộ.
Vì , ai nấy đều như đống lửa, chỉ hận thể nhảy xuống biển thịt con quái vật ngay lập tức.
Thẩm Bội Dung trầm ngâm một lát.
“Thật , một ý .”
“Cuộc họp kéo dài đến rạng sáng mới tan, mặt biển cũng dần yên ắng trở .
Không lệnh của Thẩm Bội Dung, đội tuần tra cũng ngoài mà đó là trực thăng lượn vòng giám sát bầu trời.
Họp xong, mấy của Cục Đặc Tình chẳng buồn ngủ chút nào, bèn rủ bờ biển ngắm từng con sóng vỗ nhẹ bờ cát. Đêm xuống, thủy triều dâng cao, nhưng mấy ngày nay vì sự xuất hiện của con Giao mà khi triều rút, bãi cát cũng chẳng còn sót chút hải sản nào.
Thẩm Linh Vũ bệt xuống bãi cát, đón những cơn gió biển mơn man.
Nàng đăm chiêu mặt biển, ngón tay vô thức lướt màn hình điện thoại.
“Đang nghĩ gì ?”
Ánh sáng đầu bỗng một bóng che khuất. Sơn Kha xếp bằng xuống bên cạnh, tay cầm hai lon Coca ướp lạnh.
“Tách.”
Nắp lon Coca bật mở, bọt gas sủi lên xèo xèo. Thẩm Linh Vũ ngửa cổ tu một hơn nửa lon.
“Cô đoán xem.”
Sơn Kha , cũng bật lon Coca của uống một ngụm lớn. “Nếu đoán sai thì ?”
“Nếu đoán sai thì coi như nhầm .” Thẩm Linh Vũ uống cạn lon Coca trong hai hớp, bóp bẹp nó quẳng sang bên cạnh, ngả xuống nền cát mềm.
Không còn những tòa nhà cao tầng che khuất, trời ở bờ biển hiện lên rõ mồn một, cả một bầu trời lấp lánh cho chiêm ngưỡng.
Thẩm Linh Vũ rút điện thoại chụp vài tấm.
Sơn Kha cũng xuống theo, đôi mắt lấp lánh ánh lên vẻ hoài niệm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-296.html.]
“Lần đầu tiên nhiệm vụ là ở trong núi, cũng thấy một bầu trời đầy thế . Giờ , cô xem, đây là nhiệm vụ cuối cùng của chúng ?”
Thẩm Linh Vũ chán nản chậc một tiếng: “Cái gì mà nhiệm vụ cuối cùng? Cô còn trẻ thế mà về hưu ?”
“Về hưu? Ai về hưu?”
Văn Nhân Thật dắt Nhung Nhung tới, theo là những thành viên khác của Cục Đặc Tình.
Mọi cầm theo đồ kho “chôm” từ nhà ăn, cùng xuống thành một vòng tròn.
“ đó, ai đòi về hưu thế? Chúng đều đang ở thời kỳ đỉnh cao, về hưu cái gì mà về hưu.” Trì Nguyên mở một túi chân gà kho đặt lên bãi cát.
Thẩm Linh Vũ bật dậy, tiện tay vớ lấy một cái chân gà gặm.
Nàng hất cằm về phía Sơn Kha: “Cô đấy. Bảo ngày mai thể là nhiệm vụ cuối cùng. mới cô về hưu còn quá sớm.”
Hà Mật Uẩn búng trán Sơn Kha một cái: “Này chị đại, chứ? Mới vài năm nghỉ hưu , nhiệt huyết lúc mới gia nhập Cục Đặc Tình hết ?”
Sơn Kha ôm đầu phân bua: “Cái ‘về hưu’ của nghĩa đen, còn vì nhiệm vụ ngày mai .”
Nói nửa câu, cô nàng bỗng im bặt, nhanh tay vớ lấy một cái cổ vịt nhét miệng: “Thôi coi như gì, dù đều hiểu ý mà.”
Hiểu chứ, tất nhiên là đều hiểu ý cô.
Chỉ là ai , họ lặng lẽ hiểu theo một tầng nghĩa khác.
Suy cho cùng, một bên là chuyện , một bên là chuyện .
Thẩm Linh Vũ gặm xong chân gà thì sang véo má Nhung Nhung, trêu cho cô bé suýt nữa cắn . Lúc , mặt nàng mới nở một nụ hiếm hoi.
“ trông mong tương lai, sống cho hiện tại mới là lựa chọn nhất.”
Những còn cũng bất giác mỉm .
, ai ngày mai sẽ xảy chuyện gì, sống ngày nào ngày đó.
Đừng đoán tương lai, vì nó nhất định sẽ diễn như tưởng tượng.
…
Ánh nắng ban mai màu cam rực rỡ phủ lên mặt biển, khiến mặt nước lấp lánh những gợn sóng vàng óng. Ánh mặt trời đánh thức cả vùng đất.
Toàn bộ nhân viên vị trí, sẵn sàng chờ lệnh, họ kiểm tra vũ khí cho để đảm bảo bỏ sót bất cứ thứ gì.
Trang nặng mấy chục cân oằn lưng, nhóm kỹ thuật viên do Phong Tầm dẫn đầu gần như sức nặng cho còng cả lưng. May mà những quân nhân cùng đỡ giúp những vật nặng nhất, giúp họ ngã dúi dụi.