Thảo nào Cấm Cấm để tâm đến giới giải trí như . Đằng tất cả những chuyện là cái c.h.ế.t oan uổng của một cô gái tuổi hoa. Dù bây giờ vụ án phá, Hứa Nhiễm nơi chín suối cũng an lòng, nhưng nỗi đau mà Lâm Cấm chịu là vết thương thể chối cãi.
Mới đại học bao lâu, bạn duy nhất cố ý sát hại, hung thủ là kẻ quyền thế nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Nếu tìm bằng chứng phá án, lẽ vụ án chìm quên lãng.
Cả ba cô gái đều cảm thấy vô cùng áy náy, lẽ họ nên gặng hỏi chuyện .
“Xin , Cấm Cấm... Bọn tớ ngờ chuyện như , thế hỏi .” Giang Nhạc rưng rưng nước mắt, lòng đau như cắt.
Cái c.h.ế.t của bạn là điều ai thể chấp nhận, mà họ khơi , chẳng khác nào xát muối vết thương của cô.
Ôi, thật đáng chết!
Hoa Dĩ cũng hổ đến mức tự tát mặt : “Là của bọn tớ. Thảo nào chịu , đổi là tớ chắc cả đời cũng nhắc .”
Minh Tuệ gì.
Cô đến bên cửa sổ, mở toang , để cơn gió lạnh lùa hong khô những giọt nước mắt chực trào. Nhân tiện, cô liếc xuống lầu, thấy chỉ ở tầng mười, nếu lát nữa xuống cũng chỉ mất vài giây.
“Tớ là bây giờ tớ mà, các cần xin .”
Lâm Cấm đưa hai tờ giấy ăn cho Giang Nhạc và Hoa Dĩ, đến giữa, ôm lấy hai cô bạn: “Giờ tớ đang sống , các bạn, may mắn nhận bố . Đây là những chuyện mà tớ bao giờ dám mơ tới.”
Tang Duyệt, nãy giờ vẫn im lặng, cũng lên tiếng: “ , bây giờ Cấm Cấm một cuộc sống hơn, các nên vui cho mới .”
Ba ngẫm cũng thấy lý.
Tuy đây Cấm Cấm bất hạnh, nhưng giờ khổ tận cam lai. Hung thủ g.i.ế.c sa lưới pháp luật và trả giá bằng mạng sống, bản cô cũng tìm cha ruột giàu , nửa đời còn thể sống an nhàn. là một cuộc sống đang chờ cô ở phía .
Tâm trạng mấy cũng khá hơn một chút.
Minh Tuệ đóng cửa sổ , về ghế sofa: “Tang Duyệt kẻ cố ý đ.â.m là nhà họ Triệu, định báo cảnh sát ?”
Lâm Cấm lắc đầu: “Đối phương hành động kín kẽ, để bất kỳ chứng cứ nào, camera giám sát cũng ghi gì.”
Giang Nhạc hoảng hốt: “Vậy bây giờ? Không thể cứ để yên như .”
Lâm Cấm trấn an: “Yên tâm , tớ thể để chúng sống yên . Gieo nhân nào thì ắt gặt quả nấy thôi.”
Tang Duyệt giơ ba ngón tay lên: “Tớ đồng ý, bọn chúng nhất định sẽ gặp báo ứng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-277.html.]
Hoa Dĩ, Giang Nhạc và Minh Tuệ , đó đồng thanh hỏi: “Không lẽ còn chuyện gì giấu bọn tớ nữa đúng ?”
Lâm Cấm gật đầu thừa nhận một cách thẳng thắn: “ , nhưng chuyện hề tầm thường, tớ sợ các xong sẽ chấp nhận nổi. Cho nên, cứ để tớ nghĩ xem với các thế nào .”
Ba đành tin.
Hoa Dĩ : “Được thôi, nhất định nuốt lời đấy.”
Lâm Cấm đáp: “Ừ, nhất định.”
lúc , ông Thời mở cửa phòng trong, giơ chiếc điện thoại lên với Lâm Cấm: “Cấm Cấm, Vân Thư và nuôi con sắp tới , con bảo các bạn ở lát nữa cùng ăn trưa luôn nhé.”
Nghe , Tang Duyệt và mấy bạn liền dậy.
“Chú cần bận tâm đến bọn cháu ạ, bọn cháu cũng chuyện xong cả .”
“ đó chú, chiều nay bọn cháu còn tiết nên về đây ạ.”
Cả nhóm khéo léo từ chối lời mời của ông Thời. Họ chào tạm biệt bà Lâm Ý Văn, dặn dò Lâm Cấm mấy ngày tới chú ý cẩn thận, đó xách túi cùng rời khỏi bệnh viện.”
“Cửa thang máy đóng “ting” một tiếng mở , Thời Vân Thư và gia đình dì An Thanh Mạn bước ngoài.
“Cấm Cấm!”
Thời Vân Thư liền rạng rỡ vẫy tay với Lâm Cấm.
“Chị, nuôi, đến .” Lâm Cấm cũng vẫy tay chào .
Cô liếc mắt phía họ, để ý thấy hai đàn ông đang cùng.
Một trạc tuổi ba cô, hẳn là của chị họ Vân Thư. Ánh mắt ông sắc như chim ưng, gương mặt lạnh lùng chút biểu cảm.
Người còn thì trẻ hơn, tầm tuổi chị họ, vóc dáng cao ráo thẳng tắp, toát một luồng chính khí nghiêm nghị.
Anh cao hơn mét chín, Lâm Cấm với chiều cao một mét sáu bảy của cũng chỉ thể ngước .
Trong đầu thoáng lướt qua vài suy nghĩ, cô đoán sơ sơ phận của họ.
An Thanh Mạn thấy Lâm Cấm thì mừng kể xiết. Bà vội hỏi han xem cơ thể cô còn khó chịu ở , khi nhận câu trả lời cả mới yên tâm giới thiệu hai cùng.
“Cấm Cấm, đây là của Vân Thư, con cũng gọi là nhé. Chuyện xưng hô cứ để vai nào theo vai nấy là .”