“Còn gì nữa, mau lên ! Hoa bảy màu mà chậm tay là hết đấy, còn chờ gì nữa!”
Nhóm cũng ở trung tâm biển hoa, nhưng khác với nơi của Lâm Cấm, biển hoa ở đây bất cứ loài hoa nào khác, chỉ hàng ngàn, hàng vạn đóa hoa bảy màu.
Không đợi Thẩm Bội Dung lệnh, tất cả , trừ nhóm của Cục Tình báo Đặc biệt, đều lao cuộc chiến tranh giành hoa bảy màu.
Cũng may là vì hoa bảy màu quá nhiều nên ai ý định động d.a.o động kiếm. Mỗi chiếm một góc, nhanh chóng nhét đầy tất cả túi mang theo . Ai nấy đều nở nụ rạng rỡ, sự lo lắng ban đầu khi tiến đây cũng tan biến sạch. Với lượng hoa nhiều thế , chẳng cần tranh giành, mỗi một phần vẫn còn dư chán.
Bên phía Cục Tình báo Đặc biệt, vì lệnh của Thẩm Bội Dung nên ai dám hành động. thấy nhiều hoa bảy màu khác giành lấy như , họ cũng khỏi sốt ruột.
“Cục trưởng, chúng nên...” Hà Mật Uẩn giấu nổi vẻ cuồng nhiệt trong mắt, cô thể chờ đợi để tiến lên hái hoa.
Những khác cũng sang, ánh mắt ai cũng ánh lên vẻ khao khát.
Thẩm Bội Dung gì, chỉ đầu về phía Nhung Nhung, trông vẻ bồn chồn khó chịu ngay từ khi bước đây.
“Nhung Nhung, em thấy gì?”
“Những khác cũng ngoảnh .
Nhung Nhung trông vẻ bực bội, đôi mắt màu xanh lục của nó lóe lên tia hung dữ, bộ lông vốn chải chuốt mượt mà cũng bất giác xù lên.
Văn Nhân Thật dịu dàng vuốt bộ lông đang xù lên của nó, “Nhung Nhung, em thế? Khó chịu ở thì ngay với chị nhé.”
Nhung Nhung cũng diễn tả thế nào, nó chỉ cảm thấy trong lòng rối bời, cái khí ở đây khiến nó cực kỳ khó chịu.
“Nguy hiểm, nguy hiểm.” Cảm giác còn đáng sợ hơn cả việc chạm trán hổ dữ trong rừng sâu.
Mọi nữa về phía biển hoa, nơi những khác vẫn đang mải mê đào bới. Khung cảnh mộng ảo tựa chốn tiên cảnh bỗng chốc trở nên hỗn loạn tan hoang.
Những đóa hoa tàn úa, cánh hoa bảy màu rơi lả tả xuống đất, đám vô tình giẫm đạp chân.
“Cục trưởng, thể nguy hiểm chứ, chị xem bọn họ vẫn cả mà. Mau lệnh , thì hoa bảy màu khác hái hết bây giờ.”
Hoàng Vũ sốt ruột chờ nổi, mặt đỏ bừng, cả run lên vì kích động.
Ngay cả Thẩm Linh Vũ cũng giữ nổi bình tĩnh, cô chằm chằm đóa hoa bảy màu gần nhất, ánh mắt tràn ngập khao khát.
Những cánh hoa bảy màu khẽ bay trong gió, hương thơm độc đáo len lỏi tận sống mũi, khiến lòng cô ngứa ngáy, thôi thúc hái bông hoa đó xuống ngay lập tức.
Thực tế thì cũng , thể chờ lệnh của Thẩm Bội Dung nữa, tất cả mất kiểm soát mà lao về phía những đóa hoa bảy màu gần nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-260.html.]
Hoàng Vũ bổ nhào bụi hoa, cả ngay lập tức những cánh hoa nhấn chìm.
Giây tiếp theo, lồm cồm bò từ bụi cỏ, tay ôm một đống nụ hoa, toe toét ngây ngô với , “Mau tới đây, hoa bảy màu quá, chúng mau hái nhiều .”
Thẩm Linh Vũ cũng định lao theo nhưng Thẩm Bội Dung nhanh tay lẹ mắt cản .
Cô lắc mạnh đầu, cố gắng xua lòng tham lam đang xâm chiếm tâm trí, lòng bàn tay bấm đến rớm máu. Cô vội vàng hét về phía Nhung Nhung, “Nhung Nhung, mau lên, gào một tiếng !”
Nhung Nhung đang sức kéo Văn Nhân Thật , thấy liền ngửa cổ lên trời, tru một tiếng vang dội.
“Gàooooo!”
“Gàooooo!”
Nhung Nhung dùng hết sức bình sinh, tiếng tru như của loài sói xoáy thẳng đại não của tất cả mặt tại đây, thành công đánh thức đám đông đang điên cuồng tranh giành hoa bảy màu.
Hành động của chợt khựng . Thẩm Bội Dung bỏ lỡ cơ hội, lập tức lấy loa hét lớn: “Tỉnh mau! Ở đây hoa bảy màu nào hết, tất cả chỉ là ảo giác thôi!”
“Gàooooo!”
Nhung Nhung phối hợp tru thêm một tiếng nữa. Dưới tác động kép của âm thanh, lý trí của kéo trở về.
Họ bừng tỉnh, ngơ ngác bản đang lún sâu trong bụi hoa bảy màu.
Vài thậm chí nhét hoa miệng, trong bụng là những cánh hoa đủ màu sắc.
Vũ khí thì vứt , tay và trong ba lô giờ đây chỉ là hoa bảy màu.
Ngay khi đám đông khựng , biến cố bất ngờ ập đến. Cảnh tượng mắt đột ngột đổi.
Biển hoa mộng ảo biến mất một dấu vết, đó là mặt đất ẩm ướt, lạnh lẽo với thứ gì đó đang ngọ nguậy, mùi hương hoa thơm ngát nơi đầu mũi cũng tan biến.
Hoàng Vũ loạng choạng dậy từ mặt đất, cảm thấy tay ươn ướt. Hắn cúi đầu xuống và sợ đến mức nhảy dựng lên tại chỗ.
“Mẹ kiếp! Có rắn!”
Một con rắn sặc sỡ đang quấn tay , le lưỡi, kêu xì xì há miệng định táp tới.
Hoàng Vũ luống cuống tay chân, một tay siết chặt điểm yếu của con rắn, dùng sức giật mạnh một cái, liền bẻ gãy đầu nó.