Linh Khí Sống Lại Lão Đại Lại Đi Bán Xúc Xích Nướng - Chương 248

Cập nhật lúc: 2025-09-17 08:30:22
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tang Duyệt và Lâm Cấm trao đổi bằng ánh mắt.

 

*Xong chứ?*

 

Lâm Cấm khẽ chớp mắt.

 

*Xong .*

 

Tang Duyệt thở phào nhẹ nhõm: “ , ban nãy đang điều tra thông tin của , xem IP thì ở tận Kinh Thị. Đối phương lẽ cũng là hacker, bọn tớ giao đấu một trận ngang tài ngang sức, cuối cùng phần thắng thuộc về tớ.”

 

Hacker?

 

Ánh mắt Lâm Cấm khẽ lóe lên, cô nhớ tiếng “xì xì” khi nhóm Thẩm Linh Vũ xuất hiện, tức thì hiểu vị hacker là ai.

 

“Chắc là của Cục Tình huống Đặc biệt , tớ gặp họ trong công viên.”

 

Tang Duyệt khẽ nhíu đôi mày thanh tú: “Cục Tình huống Đặc biệt?”

 

Lâm Cấm đáp: “Ngoài họ thì còn ai đây nữa. , đây cũng chẳng đầu họ nghi ngờ tớ. Cảm ơn , tối nay giúp tớ một nữa.”

 

“Khách sáo gì, đây là việc tớ nên , là đối tác của tớ mà.” Tang Duyệt mỉm . “ mà chuyện của coi như giải quyết triệt để chứ?”

 

Lâm Cấm nở một nụ thật tươi, nụ xuất phát từ tận đáy lòng: “Ừ, giải quyết xong .”

 

Kẻ thủ ác chết, Từ Từ cuối cùng cũng thể đầu thai, cô cũng thể gác chuyện .

 

Chút u ám cuối cùng trong lòng tan biến, cô cẩn thận cất lá bùa trong túi.

 

Tranh thủ trả lời tin nhắn của bố để họ yên tâm, cô nhanh chóng cùng Tang Duyệt đuổi theo nhóm bạn phía .”

“Cấm Cấm, em ăn nhiều . Ở đây cần ngại ngùng gì cả, lớn chuyện của lớn, mấy đứa nhỏ các em cứ ăn cho no nhé.”

 

Thời Vân Thư ân cần gắp một miếng cá hồi mọng nước chén của Lâm Cấm, dịu dàng dặn dò.

 

Thấy gương mặt con bé vẫn gầy như , chẳng thêm chút da thịt nào, cô bèn đặt đũa xuống, xoa đầu Lâm Cấm xoay qua xoay ngắm nghía.

 

“Em vẫn gầy quá, cơm ở trường khó ăn lắm ? Hay để chị thuê cho em một chuyên gia dinh dưỡng, chuyên lo ba bữa mỗi ngày cho em nhé?”

 

Lâm Cấm nuốt vội miếng cơm, rút một tờ khăn giấy chùi nhẹ khóe miệng. “Không cần chị, đồ ăn ở trường ngon lắm, do tạng em thôi. Em từ nhỏ khó tăng cân , chị đừng lo cho em.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-248.html.]

 

Cô bé liếc những lớn đang trò chuyện sôi nổi bàn ăn, đưa mắt sang Trữ Mặc Thần, đang lẳng lặng ăn cơm một lời. Lâm Cấm đeo bao tay, bóc một con tôm tươi rói đưa đến bên miệng Thời Vân Thư.

 

“Chị cũng ăn , em thấy tối nay chị động đũa mấy . Thật sự cần lo cho em.”

 

Thời Vân Thư sững , ngay lập tức nở một nụ rạng rỡ, ngoan ngoãn há miệng nhận lấy.

 

“Cảm ơn Cấm Cấm của chị.”

 

Cô em gái còn chu đáo hơn cả trong tưởng tượng, Thời Vân Thư cảm thấy trái tim như tan chảy.

 

Thế nhưng, đầu thấy Trữ Mặc Thần vẫn im lìm bên cạnh, nụ môi cô lập tức đông cứng , cũng im lặng theo.

 

Sự đổi cảm xúc đột ngột của Thời Vân Thư khiến Lâm Cấm ngạc nhiên đến nỗi khẽ hé miệng.

 

Chiều nay tan học, cô nhận điện thoại, báo rằng tối nay ăn cơm với cả nhà rể tương lai, tất cả đều mặt.

 

Trước khi đến đây, cô cứ ngỡ hai nhà đính hôn thì khí ít nhất cũng hòa hợp, vui vẻ. Ai ngờ thực tế khác xa tưởng tượng một trời một vực.

 

Trên bàn ăn, hai nhà ngừng tranh luận, chẳng ai chịu nhường ai, kịch liệt bàn bạc về những vấn đề hôn nhân và lợi ích lớn nhất cho mỗi bên.

 

Lâm Cấm hai nhân vật chính đang đem “giao dịch” ở bên cạnh, cả hai đều chỉ lo việc của , dường như quá quen với những cảnh tượng thế .

 

Hôn nhân của giới tài phiệt, quả nhiên hề đơn giản.

 

Bỗng nhiên, một chiếc chén đặt xuống mặt cô, bên trong đầy ắp tôm bóc vỏ nõn nà và thịt cua trắng phau.

 

Dòng suy nghĩ của Lâm Cấm lập tức cắt ngang.

 

Lâm Ý Văn mỉm với cô, “Mau ăn nhiều một chút con, bữa ăn còn lâu mới kết thúc đấy.”

 

“Vâng ạ.” Lâm Cấm khẽ nghiêng , lời cảm ơn với ba đang tháo bao tay. “Con cảm ơn ba.”

 

Người đàn ông dùng khăn ướt lau sạch tay, “Cảm ơn gì chứ, đây là việc ba nên mà. Con còn ăn gì cứ với ba, tay nghề của đầu bếp ở đây dạng .”

 

Lâm Cấm cảm nhận , mỗi một món ăn đều ngon đến mức tưởng như thể nuốt trôi cả đầu lưỡi.

 

Cô ăn thêm nửa chén tôm thịt, thấy cuộc thương thảo vẫn đang tiếp diễn, bèn khẽ nhích gần Lâm Ý Văn hơn một chút.

 

Loading...