Tấm vé trong tay Tang Duyệt con trúng thưởng là mười tám. Hàng đầu tiên , hàng thứ hai cũng . Khi cào đến hàng cuối cùng, nửa của con mười tám hiện .
Hoa Dĩ xem náo nhiệt mà trong lòng thầm “ối giời”, lẽ trúng thật chứ.
Cô vội kéo Giang Nhạc và Minh Tuệ, hai đang tiu nghỉu vì trúng gì, cả ba cái đầu cùng chụm Tang Duyệt mở giải.
Lòng Tang Duyệt cũng căng như dây đàn, tay run run, từ từ cào nốt nửa còn .
Và ... và nữa.
Khu tiền thưởng ghi mười tệ, đủ huề vốn tiền mua vé .
Bốn thất vọng tràn trề. Cứ ngỡ sắp chứng kiến sự đời của một may mắn, ai dè niềm vui chợt tắt.
Lâm Cấm dâng hương xong , thấy tờ vé trúng mười tệ liền an ủi Tang Duyệt: “Dù cũng là mười tệ, mua mấy que kem pudding đấy.”
Thời tiết bên ngoài lúc gần ba mươi độ, đúng là mùa ăn kem lý tưởng.
Tang Duyệt ngẫm thấy cũng lý, liền mua năm que kem pudding, mỗi một que.
Thấy cô ít còn thu hoạch, Giang Nhạc và Minh Tuệ, những gì cả, trông mặt mũi ủ rũ như đưa đám.
Đến tiền vốn cũng gỡ , đúng là lỗ to.
Lâm Cấm và Hoa Dĩ liếc , hai đại gia ngầm hiểu ý, liền lập tức tạo một nhóm chat kéo ba , đó gửi một cơn mưa lì xì.
Người nhiều nhất hơn một nghìn tệ, ít nhất cũng năm trăm.
Ba cô nàng trượt giải lớn lập tức quẳng hết nỗi buồn sang một bên, giành lì xì còn nhanh hơn gió.
“Trời ơi, vẫn là hai bà với nhất! Hai bà mới chính là Thần Tài sống của !”
Giang Nhạc giật gần một nghìn tệ, ôm điện thoại ôm chầm lấy hai cô bạn mà dụi tới tấp.
Tang Duyệt cũng .
Cô may mắn nhất, giật gần một nghìn rưỡi, liền nhảy lên lưng Lâm Cấm, chẳng còn chút dáng vẻ chị cả nào.
“Cấm Cấm, mới là Thần Tài của tớ! Sau tớ sẽ thờ !”
Minh Tuệ còn quá hơn, chắp tay vái lạy hai lia lịa: “Thần Tài, hoạt động thế xin hãy gọi tiểu nhân, tiểu nhân xin nguyện theo sắp đặt!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-235.html.]
“Mấy dậy mau, kem chảy hết bây giờ!” Hoa Dĩ mắng, gỡ Giang Nhạc xé vỏ que kem, cho ngay miếng kem sắp chảy miệng.
Mấy còn cũng vui vẻ ôm điện thoại ăn kem. Cái nóng nực của mùa hè cũng theo vị mát lạnh mà tan biến.
Cả nhóm bóng cây hòe hóng mát. Họ một thầy bói ngày nào cũng mở sạp ở đây, xem chuẩn lắm nhưng phí cũng đắt.
Từ khi chứng kiến bản lĩnh của Tùng Thanh, họ nghĩ dù đắt mấy cũng xem thử một quẻ. giờ dạo gần hết cả chùa mà vẫn thấy bóng dáng thầy bói nào.
Trong lúc cả nhóm đang băn khoăn tìm nhầm chỗ , Lâm Cấm đột nhiên gọi tên từ phía .”
“Cấm Cấm? Sao em ở đây?”
Thời Vân Thư đang tán cây gần đó cùng một đàn ông, tay cô còn cầm một dải lụa đỏ.
Cô ngỡ ngàng cô em họ đang cách xa, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Nghe tiếng gọi, Lâm Cấm và cũng khỏi ngạc nhiên khi thấy chị họ : “Chị? Chị cũng đến chùa Vân Tháp dâng hương ?” Ánh mắt cô lướt sang đàn ông bên cạnh Thời Vân Thư. Anh vận tây trang giày da, toát lên vẻ cao ngạo khó gần, khiến cô tò mò: “Đây là…?”
Thời Vân Thư mỉm giới thiệu với Lâm Cấm: “Đây là vị hôn phu của chị, em gọi là rể .”
“Anh rể!”
Lâm Cấm tròn mắt kinh ngạc, ngờ chị đính hôn.
“Ừ! Chị hôn ước từ nhỏ .” Thời Vân Thư giải thích ngắn gọn, sang giới thiệu với đàn ông nãy giờ vẫn im lặng: “Mặc Thần, đây là Lâm Cấm, em họ mà em từng kể với đó.”
Người đàn ông với vẻ mặt lạnh lùng khẽ nghiêng đầu, lịch sự gật nhẹ với Lâm Cấm xem như chào hỏi: “Chào em, là Trữ Mặc Thần, vị hôn phu của Vân Thư.”
“Chào rể ạ.” Lâm Cấm nhanh nhảu chào .
Thời Vân Thư dường như quen với sự lạnh nhạt của Trữ Mặc Thần, cô sang chào hỏi nhóm bạn cùng Lâm Cấm: “Chào các em, chắc các em là bạn của Cấm Cấm nhỉ? Rất vui quen, chị là chị họ của con bé.”
“Chào chị ạ.”
Bốn đồng thanh đáp lời.
Thời Vân Thư và Trữ Mặc Thần còn việc riêng nên nán trò chuyện với Lâm Cấm lâu.
Trước khi , Thời Vân Thư chuyển cho Lâm Cấm một khoản tiền, bảo cô dẫn các bạn ăn, còn nhiệt tình giới thiệu một nhà hàng tư gia nổi tiếng. Lẽ cô với tư cách là chị mời một bữa, nhưng vì bận đột xuất nên đành nhờ Lâm Cấm .
Lâm Cấm vui vẻ nhận lời, ngay với nhóm bạn.