Tang Duyệt một cách nhẹ nhõm, lộ một nụ mà cô cho là chân thành nhất.
“Cấm Cấm, quen thật sự là quyết định đúng đắn nhất trong đời tớ. Tớ nhất định sẽ dốc hết lực để hỗ trợ .”
Cảm ơn một nữa cứu vớt tớ khỏi dầu sôi lửa bỏng.”
“Một buổi chiều lãng phí ít thời gian, đến khi Lâm Cấm trường, tiết học buổi chiều lỡ mất .
Cô xem xong tin nhắn bạn cùng phòng gửi tới, Vu Tình cô buổi chiều học, lưng cô bất giác toát mồ hôi lạnh. Một bao giờ trốn học như cô đầu tiên việc , thế còn trùng hợp giáo viên phụ đạo bắt , cô thể tưởng tượng ánh mắt thất vọng của đối phương. Phen xem như tiêu .
lòng còn kịp nguội lạnh, Lâm Cấm thấy một tin nhắn khác gửi đến. Chị Tình hề trách cứ chuyện cô trốn học, ngược còn nếu cô thấy tin nhắn thì mau gọi .
Lâm Cấm nghĩ nhiều, lập tức gọi cho Vu Tình.
“Reng reng...”
Trong văn phòng, những nhà họ Thời nôn nóng đợi hơn một giờ đồng hồ. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Vu Tình vang lên, tất cả đồng loạt bật dậy. Gương mặt ai nấy đều mang vẻ vui mừng, sôi nổi dùng ánh mắt dò hỏi là Lâm Cấm .
Vu Tình thấy màn hình hiển thị cuộc gọi đến, liền đưa ngón tay lên miệng dấu “suỵt”, lập tức bắt máy.
“Cấm Cấm, em ? Có việc gì gấp ngoài ? Sao với chị một tiếng?”
Giọng của Lâm Cấm từ đầu dây bên truyền đến: “Xin chị Tình, chiều nay em việc gấp ngoài một chuyến. Trốn học là em đúng, chị cứ phạt em .”
Vu Tình quan tâm đến chuyện trốn học, vẫn dịu dàng hỏi: “Bây giờ là lúc chuyện . Em đang ở ? Chị chuyện quan trọng tìm em, ở trường ở ngoài?”
“Vâng, ạ! Vậy em cứ ở quán cà phê gần trường đợi chị nhé, ngàn vạn đừng rời , chị qua tìm em ngay.”
Vu Tình cúp điện thoại, sang với mấy đang nhón chân ngóng chờ: “Cấm Cấm đang ở quán cà phê gần trường đợi . Chúng qua đó ngay bây giờ ! Không xa lắm , chỉ mấy trăm mét là đến.”
Thời và Lâm Ý Văn liên tục , đó nhất thời luống cuống gì. Vẫn là Thời Vân Thư nhanh chóng tiến lên định hai , thu dọn thứ, cùng theo Vu Tình khỏi cửa, bộ đến quán cà phê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-196.html.]
Quán cà phê cách trường xa, chỉ cần băng qua một con đường lớn là thể thấy. Quán tầng hai, giá cả chăng, gian , nhiều sinh viên gần đó đều thích đến đây tán gẫu.
Từ xa, còn đến lầu, tim của Thời và Lâm Ý Văn bỗng đập thình thịch. Họ thấy ở quán cà phê tầng hai, một cô gái tóc ngắn đang bên cửa sổ. Cô gái vẻ chán nản, tay chống cằm ngoài, tay cầm một ly nước ấm, đang suy nghĩ điều gì.
Chỉ là một cái liếc mắt, còn là từ một bên, mà cả hai chực . Nước mắt căn bản thể kìm nén , khoảnh khắc cứ thế kiểm soát mà tuôn rơi.
Con gái của họ, đây chính là con gái của họ!
Đứa con gái vốn nên họ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, bao bọc che chở để lớn lên, mà bất ngờ lưu lạc bên ngoài, trải qua mười tám năm trời khổ cực.
Trong thời gian chờ đợi, Lâm Ý Văn và Thời tìm hiểu tất cả những chuyện liên quan đến con gái. Con bé phẩm chất và học tập đều ưu tú, lúc rảnh rỗi sẽ bày hàng kiếm tiền học phí, thậm chí môn nào cũng đạt điểm cao. Cách đây lâu còn vì gặp một đám mà đánh nhập viện, suýt chút nữa là họ còn gặp con gái.
Lần , nhà họ Thời tiến lên nhận Lâm Cấm ngay, mà ở một góc khác của quán cà phê lặng lẽ quan sát, đó nhờ Vu Tình tiến lên chuyện . Họ cũng suy nghĩ , cho rằng cách đó thỏa đáng. Cấm Cấm hề quen họ, tùy tiện lên thể sẽ khiến con bé phản cảm. Chẳng thà cứ để giáo viên phụ đạo của con bé đến dò hỏi thái độ , nếu con bé vẻ xuôi xuôi thì họ đến nhận cũng muộn.
Vu Tình giao trọng trách, cô sắp xếp ngôn từ, cố gắng nở một nụ vẫy tay với Lâm Cấm.
“Cấm Cấm!”
Lâm Cấm hồn khỏi khung cảnh ngoài cửa sổ, giơ tay vẫy hiệu.
“Chị Tình.”
Vu Tình tới đối diện Lâm Cấm, khẽ điều chỉnh tư thế, đảm bảo che khuất tầm của những phía , mới đan hai tay đặt lên bàn.
“Để em đợi lâu .”
Lâm Cấm lắc đầu, đẩy ly sinh tố dâu mặt qua: “Em chị thích uống gì, nên gọi tạm cho chị.”
“Ôi, quá! Cảm ơn Cấm Cấm nhé.”