“A!!”
Triệu Văn Hạo đau đớn hét lên một tiếng, huyết lệ chảy , điên cuồng dùng hai tay cào cấu những mảnh kính mắt.
“Lâm Cấm, mày sẽ c.h.ế.t tử tế! Nếu mày dám g.i.ế.c tao, nhà họ Triệu nhất định sẽ tha cho mày!!”
“Tốt thôi! Để xem là ai tha cho ai?” Lâm Cấm hề d.a.o động. Cô đưa một tay lên đè lấy đầu Triệu Văn Hạo, lòng bàn tay ấn xuống, sấm sét tuôn .
Đại não vẫn đang cố gắng cứu vớt cơ thể dòng điện phá hủy. Dòng điện tàn nhẫn nghiền nát tất cả các dây thần kinh. Cơ thể Triệu Văn Hạo chỉ co giật một lát, buông thõng hai tay, ngừng thở.
Lâm Cấm đeo găng tay , kéo về trong xe, kéo Ngụy Chiến về ghế phụ. Đi ngang qua bác tài xế, cô tiện tay sờ thử, ngón tay còn cảm nhận ấm.
Cô bẻ một mảnh kính lớn từ cửa sổ xe, dựa theo dấu vết mà cột băng để , lượt đ.â.m đầu và yết hầu của hai . Cô dùng cạnh sắc của mảnh kính qua trong vết thương, khiến nó khớp với .
Tháo camera hành trình , cô tìm kiếm vài vòng trong xe. Không tìm thấy thiết lén báo động nào, cô mới lau sạch sẽ những vết m.á.u ven đường.
Cuối cùng, Lâm Cấm vòng bên cạnh xe, lôi một chiếc bật lửa, châm chỗ xăng đang rò rỉ. Trong nháy mắt, chiếc xe ngọn lửa hung tợn nuốt chửng. Lâm Cấm từ trong túi lôi một vật, thấm một ít m.á.u tiện tay ném trong rừng, đó cả biến mất tại chỗ.
Mười phút , một chiếc xe từ khu biệt thự lái xuống, từ từ tiến con đường . Tài xế từ xa thấy ngọn lửa ngút trời phía , kinh ngạc dụi mắt. Khi thấy đó là một chiếc ô tô, ông vội vàng lấy điện thoại báo cảnh sát. Người thư ký ở ghế phụ lập tức lấy bình chữa cháy từ cốp dập lửa. May mà cứu chữa kịp thời nên chiếc xe phát nổ. đến khi cảnh sát chạy tới điều tra, phát hiện lửa tuy dập tắt, nhưng bên trong thiêu đến biến dạng .
Lâm Cấm một nữa nhà họ Ôn.
Cô đánh ngất Ôn Thái Khang đang ở trong thư phòng và Mạnh Liên Dung đang ôm ảnh lóc, lấy điện thoại gửi một tin nhắn cho quản gia, bảo ông mang tất cả hầu rời khỏi biệt thự, vì họ sắp tiếp đón khách quan trọng.
Quản gia nhận tin nhắn cũng nghi ngờ nhiều, cho hầu và những khác nghỉ phép, tất cả cùng rời .
Sau khi đảm bảo tất cả , Lâm Cấm kéo hai vợ chồng phòng ngủ chính, đóng hết cửa sổ và cửa phòng. Cô tìm từ trong gian hai thùng xăng đổ lên họ, chất cả chăn ga và tất cả những vật dễ cháy trong phòng lên giường.
Sau đó cô bật lửa, vung tay, một đường parabol mỹ đáp xuống giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-193.html.]
“Vụt...”
Ngọn lửa màu vàng cam chiếu sáng gương mặt Lâm Cấm. Cô lạnh lùng chằm chằm hai đang hôn mê giường. Nhớ kiến thức học sách, cô tiến lên chích điện cho họ tỉnh . Người hôn mê và tỉnh táo, lượng khói đen hít sẽ khác , chỉ cần pháp y khám nghiệm tử thi là thể sự khác biệt nhỏ .
Mạnh Liên Dung và Ôn Thái Khang từ từ tỉnh , thoáng thấy đang ở trong biển lửa, sợ đến mức ngay tại chỗ lăn xuống đất.
“Cứu mạng, ai tới cứu chúng với.”
Hai kéo lê thể đang bốc cháy lăn lộn khắp nơi, cố gắng tìm cách thoát . Đáng tiếc, trong biệt thự sớm đuổi hết, hai dù kêu gào đến xé trời cũng thể chờ cứu viện, chỉ thể c.h.ế.t cháy trong sự oán hận ngập trời.
Kẻ thù giải quyết hết. Lâm Cấm ở nhà vệ sinh chân núi một bộ quần áo y hệt, đeo khẩu trang bắt xe rời .
Trên đường, cô xuống xe một cửa hàng hoa, mua một bó cúc dại, bộ đến nghĩa trang cách đó mấy cây . Lần đến đây là khi xuất viện, bây giờ nghĩ cũng mấy tháng ghé qua.
Trước bia mộ vẫn giữ nguyên dáng vẻ , một bó cúc dại khô héo vẫn đặt ở đó, chỉ khác là bên cạnh thêm một bó hồng trắng. Chắc hẳn từ khi vụ án lật , ba Hứa Nhiễm như tìm thấy hy vọng, mỗi tháng đều sẽ đến thành phố An một hai để thăm con gái, tiện thể cũng thể gặp Lâm Cấm.
Lâm Cấm lấy bó hoa cúc khô , bằng bó hoa tươi mới của , dọn dẹp lá rụng xung quanh, lấy khăn giấy ướt lau bia mộ đến còn một hạt bụi.
“Hứa Nhiễm, tớ nhớ .”
Cô vẫn như cũ, tựa bia mộ thì thầm nỗi nhớ.
Tớ báo thù cho , đưa tất cả những kẻ hại xuống địa ngục. Đừng sợ, tớ sẽ tìm của Huyền Môn nghĩ cách, nhất định sẽ để thuận lợi đầu thai. Còn Triệu Văn Hạo, đây đối xử với thế nào, tớ cũng dùng thủ đoạn tương tự trả cho . Hắn c.h.ế.t thảm lắm, nếu trời linh thiêng nhất định thấy cảnh đó.
Một hàng nước mắt trượt dài khóe mắt Lâm Cấm, áp lực mấy tháng nay giải tỏa. Cô ở bia mộ tùy ý lớn, sự sảng khoái khi báo đại thù, nỗi buồn vì cuối cùng cũng thể gặp Hứa Nhiễm.
Tiếc thật Hứa Nhiễm , chúng thể cùng bầu bạn đến già.
Tớ sẽ sống thật , mang theo cả phần của mà sống mãi.
Bó hoa bia mộ khẽ động, một đóa cúc dại lơ lửng rơi xuống, gió thổi bay lên cao. Nó lượn một vòng đầu Lâm Cấm, cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống, cài mái tóc tai cô.