Linh Khí Sống Lại Lão Đại Lại Đi Bán Xúc Xích Nướng - Chương 182

Cập nhật lúc: 2025-09-17 08:26:10
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiếng quát giận dữ ở đầu dây bên khiến tay Thời run lên. Vẻ hoảng loạn hiện rõ mặt, ông miễn cưỡng nặn một nụ méo mó.

 

“Anh, thật sự đùa với em chứ? Con... con bé vẫn còn... sống ?”

 

“Con nào? Sống là ?”

 

Ngoài cửa thư phòng, Lâm Ý Văn bưng một đĩa trái cây ở cửa. Bà mặc một chiếc váy ngủ, đôi mắt xinh tràn đầy vẻ m.ô.n.g lung.

 

“Ông xã, đang ? Con nào? Ai đang gọi điện cho thế?”

 

Thời vẫy tay với Lâm Ý Văn, đặt điện thoại lên bàn sách bật loa ngoài, giọng run rẩy và căng thẳng bảo ở đầu dây bên lặp một nữa.

 

“Anh, em và Ý Văn bây giờ đều ở đây, phiền cho em một nữa.”

 

Lâm Ý Văn hiểu chuyện gì đang xảy , nhưng thấy dáng vẻ hoảng loạn của Thời, tim bà cũng thắt .

 

“Ý Văn em ở đó đúng , cho hai đứa , hai đứa mau về nước với tốc độ nhanh nhất, con của hai đứa khả năng vẫn còn sống.”

 

“Choảng!”

 

Lâm Ý Văn lỡ tay rơi vỡ đĩa trái cây, sắc mặt tái , cảm thấy lời vô cùng hoang đường: “Anh cả, hôm nay trong nước là ngày Cá tháng Tư, đùa với em như ?”

 

“Cái gì mà con còn sống, con gái năm đó c.h.ế.t trong vòng tay của em, cũng là do em tự tay chôn con bé bia mộ.”

 

Ở đầu dây bên , Thời Hành vô cùng cạn lời. Nếu thì ai cũng đây là vợ chồng, đến lời cũng giống như đúc.

 

Ông một nữa giải thích ngắn gọn đầu đuôi câu chuyện, gửi cả báo cáo điều tra và kết quả giám định DNA qua.

 

“Vẫn kẻ là ai, nhưng thể khẳng định đứa trẻ trong mộ tuyệt đối là giả. Cho nên bây giờ hai đứa mau về nước xét nghiệm DNA cuối cùng .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-182.html.]

 

Mấy tấm ảnh, hồ sơ và cả bản báo cáo gửi đến cùng lúc, hai vợ chồng vội vàng xem qua.

 

Ngay từ cái đầu tiên tấm ảnh của Lâm Cấm, đôi mắt Lâm Ý Văn đỏ hoe. Nước mắt từng giọt lớn rơi xuống, một cảm giác nghẹt thở ập đến, đè nén khiến bà thở nổi.

 

Tình mẫu tử thật kỳ diệu. Tuy bà còn thấy thật, nhưng từ khoảnh khắc thấy tấm ảnh, bà cảm giác Lâm Cấm chính là con gái của . Hai trông giống đến thế, giống hệt như bà hồi còn trẻ.

 

Thời che ngực, sống mũi cay cay. Xem xong tất cả báo cáo, ông lập tức : “Anh, em sẽ sắp xếp máy bay riêng về nước ngay, đợi em.”

 

“Được, chú ý an .”

 

Điện thoại cúp máy, tâm trạng của hai trong thư phòng lâu vẫn thể bình tĩnh . Hai vợ chồng ngờ sự việc phát triển theo hướng . Sao thể như ?

 

Mười tám năm , con gái của họ chào đời trong sự mong đợi. Tuy là sinh non, nhưng cũng khiến hai đầu cha vui mừng một thời gian dài. Cô bé sinh lồng kính, cứ ngỡ tình trạng lên, nhưng ai ngờ khi về nhà, tình trạng của con gái đột ngột. Cho dù đưa cấp cứu, con gái họ cuối cùng vẫn thể chờ đợi kỳ tích xảy .

 

Họ đặt tên cho con bé là Vọng Tinh, với hy vọng con thể mang hy vọng và ánh sáng.

 

Thế nhưng, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, con gái cuối cùng vẫn rời xa họ. Từ đó về , Lâm Ý Văn cũng vì sinh non mà tổn hại đến , cơ thể vô cùng suy nhược. Mười tám năm nay bà vẫn luôn ở nước ngoài tĩnh dưỡng, chỉ lễ tết mới thể trở về thăm và cúng bái con gái.

 

bây giờ, một cuộc điện thoại của cả cho hai , tất cả chuyện trong mười tám năm qua thế mà đều là ảo giác.

 

Đứa con của họ vẫn còn sống, đang tự sinh tự diệt ở một góc nào đó của Hoa Hạ. Mà hai hề , vẫn lúc nào nguôi nhớ thương một thậm chí là con gái của .

 

Hai nâng đỡ , đến khi tỉnh từ cơn chấn động là nước mắt đầm đìa. Họ nhanh chóng xử lý xong công việc mắt, mang theo bất cứ thứ gì, sắp xếp máy bay về nước ngay trong đêm.

 

 

Kỳ nghỉ lễ Thanh Minh sắp đến, bốn trong ký túc xá đều hiểu cảm thấy phấn chấn.

 

Lâm Cấm và Minh Tuệ vì hiến máu, nên cả hai đồng thời nhận sự quan tâm của “phú bà”. Hoa Dĩ chút keo kiệt, cho đầu bếp mỗi ngày đều mang canh bổ m.á.u đến. Bảy tám chiếc cặp lồng xếp đầy chiếc bàn gỗ nhỏ, trông như bắt hai họ uống cho bù hết m.á.u mất.

 

Loading...