“Sảng khoái! Giảm béo cái nỗi gì nữa! Vừa nhà tắm tớ hối hận .”
“Phụt!” Đôi mắt Hoa Dĩ cong thành hình trăng lưỡi liềm: “Ăn , cứ ăn thoải mái , ăn hết tớ vẫn còn đây .”
“Lâm Cấm với Minh Tuệ cũng đừng khách sáo nhé, là đặc sản nhà mang lên cả, cứ tự nhiên ăn .”
Minh Tuệ sớm khách sáo, một tay cầm con tôm khô to bằng bàn tay, tay ôm quả dừa uống ừng ực.
Lâm Cấm một tiếng cảm ơn, cũng ôm quả dừa uống một ngụm.
Nước dừa mát lạnh, một ngụm uống ngọt từ cổ họng đến tận đáy lòng.
Cô ngắm những bạn cùng phòng đang , tâm trạng căng như dây đàn mấy ngày nay cũng dần thả lỏng.""
""Ngày đầu tiên học trở , lịch học chuyên ngành của Lâm Cấm và các bạn gần như kín mít từ sáng đến tối.
Mãi mới kết thúc tiết học cuối cùng, Lâm Cấm từ chối lời rủ rê ăn ngoài của bạn cùng phòng, đầu chạy thẳng đến nhà ăn.
Cô tranh thủ quần áo khi dòng ồ ạt kéo đến, ngựa quen đường cũ tìm đến quầy cơm, đeo khẩu trang bắt đầu múc cơm cho .
“Oa! Bảo Lâm Cấm ăn chung với bọn , hóa là thêm ở nhà ăn.”
Mấy cô bạn cùng phòng 303 lượn một vòng bên ngoài mà thấy gì ngon, bèn rủ nhà ăn 2.
Vừa lên đến tầng hai, cả ba thấy Lâm Cấm đang múc cơm trong một quầy hàng.
Lâm Cấm thấy họ, vẫn chuyên tâm múc cơm cho . Có lẽ vì thấy cô cũng là sinh viên nên hàng xếp ở quầy của cô khá đông.
Hoa Dĩ cách đó xa, áy náy : “Tớ Lâm Cấm thêm, còn rủ ăn ngoài, đúng là vô tâm thật.”
Minh Tuệ cũng đồng tình: “ ! Khai giảng gần hai tháng mà tớ còn Lâm Cấm thêm. Bình thường thấy ít khi ăn cơm chung với bọn , tớ còn tưởng thích, hóa là nỗi khổ riêng.”
Giang Nhạc gãi đầu: “Vậy giờ ? Giả vờ thấy là luôn?”
“Đi mà ? Đến nhà ăn thì đương nhiên là để ăn cơm , chúng cũng xếp hàng .”
Minh Tuệ hào hứng kéo hai còn cuối hàng.
Hoa Dĩ và Giang Nhạc cũng từ chối, trong đám đông, mắt dán thực đơn phía quầy để bàn xem lát nữa ăn gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-16.html.]
“Em ăn gì?”
“Em một phần gà xào ớt, một phần sườn xào chua ngọt, với một phần thịt chiên sốt dứa ạ.”
Một giọng trong trẻo truyền tai Lâm Cấm. Tay cầm muôi của cô khựng , cô ngẩng mắt lên Minh Tuệ đang tủm tỉm bên ngoài.
Khóe miệng Minh Tuệ cong lên, cô thoải mái chào một tiếng: “Bạn học ơi, tớ thích ăn sườn xào chua ngọt, thể cho tớ thêm một chút ?”
Lâm Cấm chậm rãi thu hồi ánh mắt, múc xong mấy món Minh Tuệ gọi, múc thêm cho cô một muôi sườn đầy đặt lên khay.
“Cảm ơn chị em nhé.” Nụ của Minh Tuệ càng thêm chân thành.
Hoa Dĩ và Giang Nhạc ở phía cũng bắt chước, gọi mấy món ăn cũng Lâm Cấm ưu ái cho thêm.
Đợi họ , một bạn quen ở phía cũng mặt dày xin Lâm Cấm cho thêm một ít.
“Bạn học ơi, cho thêm một ít nữa !”
Lâm Cấm như thấy, chỉ múc một muôi thức ăn đặt lên khay, mặc cho thế nào cũng cho thêm.
Cậu bạn xị mặt, lầm bầm một câu “đúng là tiêu chuẩn kép” miễn cưỡng rời .
Ba cô gái ở bàn bên cạnh quan sát từ nãy đến giờ, thấy đều trộm, nhóm chat thả tim cho Lâm Cấm.
Đợi Lâm Cấm xong việc trở về ký túc xá, cô liền các bạn cùng phòng ôm chầm lấy xin .
Lâm Cấm: “Các ?”
Minh Tuệ lên tiếng : “Xin nhé Lâm Cấm, bọn tớ thêm, mà cứ rủ ăn ngoài.”
Giang Nhạc và Hoa Dĩ cũng cảm thấy áy náy.
“Xin nhé Cấm Cấm, là bọn tớ nghĩ cho .”
Lâm Cấm lắc đầu: “Không . Cả phòng còn ăn ngoài với nào, xin là tớ mới đúng. Hôm nay là do tớ thời gian, hôm nào đó chúng tìm một hôm thích hợp tụ tập nhé.”
“Có điều, khả năng tài chính của tớ hạn, nếu ăn thì chúng tìm quán nào bình dân một chút ?”