Linh Hồn Huyền Bí, Đại Lão Yếu Đuối Trở Thành Siêu Sao - Chương 94
Cập nhật lúc: 2024-08-28 22:20:38
Lượt xem: 131
Nữu Nữu khao khát nhìn ra ngoài, rồi nhanh chóng rút đầu lại như là nhớ ra cái gì, tức giận nói.
“Mình không bao giờ chơi với Tạ Hào nữa, cậu ta chỉ biết bắt nạt mình thôi!”
“Cha mẹ còn không tin mình! Đều không đi đánh cậu ta!”
Nữu Nữu nói to, nói đến nửa chừng lại sợ hãi nhỏ giọng, cô bé sợ nếu bị Tạ Hào nghe thấy, lại bắt cô bé đi, bắt nạt cô bé.
“Lục Gia Thật, mình sợ cậu ta lắm, sức lực của cậu ta rất mạnh, chạy rất nhanh, còn bắt được mình bắt nạt.”
Nữu Nữu nhớ lại cảnh Tạ Hào bắt nạt mình trước đây, cơ thể có chút run rẩy, cô bé không muốn nhìn thấy Tạ Hào nữa! Ghét cậu bé nhất trên đời!
“Cậu nói xem, chúng ta có thể khiến cậu ta chuyển nhà không?”
Nghĩ đến việc phải làm vào tối nay, Đàm Nữu Nữu lập tức lại trở nên hào hứng, trong lòng mặc dù cảm thấy việc này có lẽ là không đúng, nhưng ý định muốn đuổi đi gia đình Tạ Hào đã hoàn toàn chiếm lấy cái đầu không to của cô bé.
Lục Gia Thật cũng chỉ mới năm tuổi, đâu có hiểu được nhiều. Cậu bé mơ hồ nghĩ đến khi nhà cậu bé xảy ra chuyện, cha mẹ cậu bé đã chuyển đi.
Gia đình cậu bé bắt nạt Nữu Nữu ấy chắc cũng sẽ chuyển đi thôi?
“Có lẽ là được đi?”
Nếu lúc này Đàm An bước ra khỏi cửa phòng, anh ta sẽ nghe thấy con gái mình một mình đang trò chuyện với một thứ gì đó, nhưng anh ta lại không bước ra khỏi cửa phòng cho đến khi đồ ăn được giao đến.
Đương nhiên, ngay cả khi anh ta đột nhiên bước ra, anh ta cũng không thể nhìn thấy cậu bé toàn thân cháy đen, da thịt đều có mảnh vụn than cháy, khuôn mặt cũng không thể nhìn rõ.
Cơ thể nhỏ bé, không có một chỗ nào là nguyên vẹn, là vết bỏng kinh khủng nhất. Có lẽ là vì phần lớn da thịt đã bị thiêu hủy, cơ thể cậu bé trông càng gầy nhom, kết hợp với đôi mắt gần như bình thường chỉ cảm thấy càng u ám đáng sợ.
Nhưng Nữu Nữu lại như là không nhìn thấy, thậm chí đã coi cậu bé là bạn.
Hiện tại, trong mắt cô bé thế giới này người đáng sợ, đáng ghét nhất chính là Tạ Hào! Không ai có thể xấu hơn Tạ Hào!
Nhìn cô bé đã bị mình nói động, khuôn mặt nhỏ đã quyết tâm, ánh mắy của Lục Gia Thật lóe lên một chút gì đó, không nói gì thêm nữa.
“Nhà họ Lương thật là càng ngày càng quá đáng, đã bao nhiêu năm rồi! Mỗi lần đều nói để vài ngày nữa để vài ngày nữa, xuống cầu thang còn không có phương tiện! Cảnh sát phòng cháy chữa cháy, cảnh sát khu phố, trưởng ban đều gọi đến bảo ông ta dọn đi, nhưng ông ta miệng thì đồng ý, qua vài ngày lại vẫn như cũ!”
Tào Đào Vũ than phiền với chồng về cặp vợ chồng già họ Lương ở tầng hai.
“Em cẩn thận một chút không phải là được sao?”
Chồng cô ta Cù Quang Lượng chơi điện thoại, thờ ơ trả lời. Theo như anh ta, dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ, không cần làm mất lòng hàng xóm.
“Lần trước em từ siêu thị về, đồ vật đã nhiều. Đồ phế liệu của ông ta còn chất đầy, em còn phải xách một túi một túi vòng qua phế liệu của ông ta mới mang lên được!”
“Còn có lần trước, có người ở tầng trên cũng nói bị đống rác vướng ngã, chân còn rách da!”
Tào Đào Vũ không vui nhìn về phía chồng, thấy chồng thờ ơ chơi điện thoại, cô ta liền dứt khoát tắt đèn, lấy chăn trùm đầu, tự mình giận dỗi đi ngủ.
Cù Quang Lượng vốn dĩ còn muốn tiếp tục xem điện thoại, nhưng vì thấy vợ mình không kiên nhẫn nói anh xem điện thoại em không ngủ được, cũng chỉ có thể đi ngủ sớm.
Vừa mới bị bà Lương chê là luôn im lặng như là người xấu nhất, chàng trai độc thân Dư Tinh Hải, lúc này lại thật sự ở trong phòng mình nghĩ cách trừng phạt cặp vợ chồng già họ Lương.
Anh ta nghĩ đến mỗi tối ông Lương khoảng mười giờ mới đóng cửa sạp báo trở về lầu hai, tòa nhà của bọn họ đèn là loại đèn cảm ứng âm thanh, khi nhạy khi không, thỉnh thoảng sẽ đứt cầu dao.
Dư Tinh Hải quyết tâm, đợi không có ai anh ta giả vờ đi ra ngoài, rồi tắt van điều khiển đèn hành lang ở tầng một, rồi đổ dầu ra sàn, cũng để ông Lương nếm thử mùi vị té ngã.
Đúng vậy, người ở tầng trên ngã vì đồ của ông Lương trong lời nói của Tào Đào Vũ chính là Dư Tinh Hải!
Anh ta vì đồ của ông Lương mà vô tình ngã bị thương. Đối phương không chỉ không bồi thường một xu, còn la lớn nói là anh ta không chú ý, thanh niên trai tráng như vậy mà còn bị mấy tờ báo cũ, bao tải làm ngã, thể lực cũng quá tệ!
Không còn cách nào, chân bị trầy xước cũng chỉ có thể tự mình lặng lẽ đi mua thuốc băng bó, nhưng trong lòng của Dư Tinh Hải lại nhớ kỹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/linh-hon-huyen-bi-dai-lao-yeu-duoi-tro-thanh-sieu-sao/chuong-94.html.]
Một nhà ba người ăn xong cơm, Tạ Hào liền chỉ lo chính mình vào phòng làm bài tập. Rửa bát đũa, dọn dẹp bếp, phòng khách, làm hết việc nhà, Tằng Mỹ cũng không kịp nghỉ ngơi.
Định mở cửa phòng con trai, mang cho cậu bé một chút trái cây, tiện thể xem cậu bé có nghiêm túc làm bài tập không, Tằng Mỹ lại phát hiện cửa phòng bị con trai khóa lại.
“Mới từng này tuổi đã biết khóa cửa rồi!”
Tằng Mỹ vừa kinh ngạc vừa tức giận, con trai làm sao có thể khóa cửa, vậy cô ta làm sao biết cậu bé có nghiêm túc học hay không!
Dùng sức gõ cửa, Tằng Mỹ gọi con trai mở cửa cho mình: “Tiểu Hào, con khóa cửa làm cái gì vậy! Mẹ lại không phải là người ngoài!”
Thấy con trai không mở cửa, cô ta càng tức, một cơn buồn bực tràn lên! Mỗi ngày cô ta vất vả như thế này cô ta dễ dàng sao, con trai mới đi học đã biết khóa cửa, chờ cậu bé lớn hơn nữa không biết ——
“Các người cứ làm phiền con làm bài tập!”
Tạ Hào dùng sức mở cửa, biểu hiện lại còn tức hơn Tằng Mỹ, lên tiếng chỉ trích mẹ mình: “Chính vì các người cứ lâu lâu chạy vào xem con làm gì, con không thể tập trung học được!”
“Đừng làm phiền con nữa!”
Nói xong, cậu bé không quan tâm Tằng Mỹ muốn giải thích, khuyên bảo, liền trực tiếp đóng cửa lại.
Trong lòng Tằng Mỹ đau nhói, nhìn đống rác rưởi sắp xếp ra cũng không có tâm trí ra ngoài đổ. Cũng giống như một số người trong lầu, cứ để rác ở trước cửa nhà, sáng mai liền tính tiếp.
Cùng vợ cãi nhau, đánh một trận xong Thai Vĩ nổi giận liền đạp cửa đi ra, Trương Phương cũng quen rồi, cãi xong, đánh xong, người đàn ông này lại đi lêu lổng hai ba ngày mới về nhà, liền không quan tâm nữa đi khóa cửa sổ, ôm con trở về phòng ngủ.
Cô ta lại không biết, Thai Vĩ thế nhưng lén lút trốn đến nhà Quý Hà ở tầng trên, hàng năm chồng ở bên ngoài.
Và đêm nay, cũng chú định là một đêm không bình thường.
Tầng ba, Đàm An đeo tai nghe ở trong phòng ngủ chăm chú chơi trò chơi với đồng đội, không quan tâm đến chuyện ngoài phòng ngủ. Theo nhiw anh ta nghĩ, giờ này con gái chắc chắn ngủ rồi.
Trên thực tế xác thật rất buồn ngủ Nữu Nữu, nếu không có “bạn tốt” Lục Gia Thật nhắc nhở, chắc chắn cũng đã ngủ rồi. Đôi mắt cô bé mờ mịt xoa xoa mắt, nhỏ nhẹ hỏi Lục Gia Thật: “Chúng ta bây giờ phải xuất phát rồi à?”
Lục Gia Thực gật đầu, cậu bé vừa mới đi lên đi xuống xem xét, không biết tại sao đêm nay dường như cả tòa nhà người đều ngủ sớm, hành lang cũng không có ai đi lại.
Đàm Nữu Nữu nhanh chóng bò dậy, lấy cái bật lửa của Đàm An hay để lung tung ở phòng khách, cùng với một xấp giấy vẽ đã chuẩn bị sẵn liền chuẩn bị xuất phát!
Lặng lẽ mở cửa nhà mình, Đàm Nữu Nữu lại không dám động đậy.
Hành lang tối quá, đèn hôm nay sao không sáng?
May mà nhà Tạ Hào ở đối diện nhà của cô bé, chỉ cần hai bước là đến. Đàm Nữu Nữu lấy hết can đảm, nhìn cái hành lang tối như chứa đầy quái vật đáng sợ định bước lên!
“Nữu Nữu, hay là thôi đi.”
Lục Gia Thật đột nhiên nói, cậu bé trốn ở chỗ cách Nữu Nữu rất xa, như là cực kỳ sợ cái bật lửa trong tay cô bé. Lại cố tình, đôi mắt đen trắng rõ ràng của cậu bé lại lóe lên ánh sáng kỳ lạ.
Nữu Nữu không nhìn ra được nhiều, tưởng bạn tốt sợ hãi, nhỏ nhẹ an ủi cậu bé: “Cậu đừng sợ, chúng ta chỉ đốt một chút thôi!”
Lục Gia Thật lại không dám đến gần, cậu bé như là cuối cùng nhớ ra cái gì, nhìn cái bật lửa không ngừng thở hổn hển. Nhưng bây giờ, cậu bé không cần hít thở, ngược lại là như là thân thể ký ức tự nhiên làm theo cảm tính.
“Lục Gia Thật, cậu làm sao vậy?”
Trong hành lang đen tối, Nữu Nữu cũng cảm thấy nguy hiểm, nhìn thấy bạn tốt không còn nói chuyện với mình, không biết khi nào đã thay đổi bộ dáng, cùng phía sau nhìn không thấy chứa cái gì đáng sợ tối tăm hoàn toàn hòa làm một.
Đột nhiên!
Tiếng khóc bén nhọn vang lên, suýt chút nữa làm vỡ màng nhĩ của Nưu Nữu, tiếng kêu đau đớn, khổ sở và oán hận, ý trí muốn sống xót mà bị cản trở hy vọng, chỉ có thể chịu đựng đầy đau khổ và tuyệt vọng khóc la trực tiếp làm Nữu Nữu sợ ngây người.
“Lửa! Lửa!”
Lục Gia Thật, hay là nói là cậu bé đã thành xác cháy lại hiện ra trước mặt Nữu Nữu, không phải trước đây Nữu Nữu nhìn thấy bộ dáng bình thường của bạn tốt, mà là một quái vật màu đen chỉ có đôi mắt mang theo ánh sáng trắng!