Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Linh Hồn Huyền Bí, Đại Lão Yếu Đuối Trở Thành Siêu Sao - Chương 92

Cập nhật lúc: 2024-08-28 22:19:32
Lượt xem: 145

“Không mua thì tránh ra một bên đi.”

Ông Lương thu lại nụ cười, lãnh đạm mà yêu cầu bọn họ đừng cản trở ông ta làm ăn, làm gì có người vô cớ yêu cầu người kinh doanh đóng cửa sớm, thật là xui xẻo.

“Có thời gian thì dọn dẹp đống rác rưởi trước hàng hiên đi.”

Giọng nói của cô bé nhẹ nhàng dịu dàng, nhưng cặp mắt đen đến khiếp người kia vẫn luôn nhìn ông ta, nhìn đến trong lòng ông Lương cảm thấy kì lạ, người này sao có thể biết được chuyện gì đang xảy ra trong khu dân cư của bọn họ, cứ lải nhải khiến lòng người hốt hoảng!

“Cô là ai, từng đến tòa nhà của chúng tôi sao?”

Hằng ngày, ông Lương sẽ đem những tờ báo và tạp chí đã hết hạn dọn về, sau một khoảng thời gian tích lũy sẽ để người thu gom phế liệu thu gom đem đi tái chế. Thỉnh thoảng, sẽ có hộ gia đình phàn nàn rằng bọn họ bị những thứ trước cửa chặn lại, nhưng vậy thì có gì đâu?

Chẳng lẽ hai người này là thân thích của nhà ai vì ngượng ngùng nói thẳng nên mới kêu người tới thuyết phục ông ta?

“Tự cho là hành động thuận tiện, nhưng dẫn phát ra những hậu quả không thể chịu đựng nổi thì sẽ hối tiếc không kịp.”

Cô nhìn thật sâu người trước mắt, ánh mắt mang theo dò xét, ông Lương khó hiểu trước ánh mắt của cô, nghe được lời nói xui xẻo này liền cảm thấy tức giận.

“Cô bé này sao lại thế này! Ai bảo cô đến đây nói những lời khó nghe này, cô nói đi!”

“Đừng nghĩ mình là người khuyết tật ——”

Ông ta vừa định nói ra hai từ khó nghe còn lại, người đàn ông đẩy xe lăn lạnh lùng nhìn ông ta một cái, ánh mắt lạnh nhạt không hề có cảm xúc khiến ông Lương hoảng sợ, lại nhìn vóc dáng anh cao hơn mình cả hai cái đầu, áo sơ mi, quần cùng giày da trên người vừa nhìn đã biết rất đáng giá, bị buộc nuốt ngược vào trong.

“Xen vào việc người khác!”

Ông lương cuối cùng cũng rặn ra bốn chữ này, một lần nữa ngồi trở lại chỗ ngồi, lại không nhìn một nam một nữ này. Chỉ là ông ta xoay người sang chỗ khác, trong đầu còn tàn lưu lại hình ảnh của cô bé kia, hình như đôi mắt cô biến sắc, hơi đỏ thì phải?

Còn tuổi nhỏ đã đeo kính áp tròng màu sắc kỳ lạ.

Ông Lương suy nghĩ một lát, khi quay đầu lại, người đàn ông đã đẩy cô gái rời đi.

Trên lầu, cái bóng nào đó cuối cùng cũng dám thò đầu ra, run rẩy nói với cô bé đang nhìn chung quanh: “Người kia thật đáng sợ! Hình như…… Hình như đã nhìn thấy mình.”

Cô bé năm tuổi ngơ ngác hét lên: "Woa, cô ấy có thể nhìn thấy cậu! Nhưng sao cậu lại sợ cô ấy như vậy?"

“Mình…… Mình cũng không biết, cảm thấy cô ấy thật đáng sợ!”

Nữu Nữu vừa quay đầu, vậy mà lại nói chuyện với không khí, chỉ có những người có được năng lực đặc thù mới có thể thấy bóng đen đối diện cô bé hóa ra là một con quỷ nhỏ!

“Nếu sợ, thì chúng ta cách xa cô ấy một chút! Ngày mai chúng ta dọn đi ngay, chắc chắn sẽ không bao giờ gặp cô ấy nữa!”

Một lần nữa đưa Lâm Hạ Vy trở lại bên trong xe, Cố Sướng trực tiếp chở cô trở về bệnh viện, cho đến khi cô được sắp xếp ổn định, thế Lâm Hạ Vy điều chỉnh vị trí cùng góc độ của gối cho thoải mái, cũng không hỏi cô vừa mới vì sao lại xuống xe nói những lời này đó.

Đại khái có chút suy đoán, có khả năng nhất chính là hoả hoạn, một lượng lớn phế liệu giấy sẽ rất dễ bắt lửa, đồng thời chặn kín lối thoát hiểm tầng trên. Cũng có khả năng là có người đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo lại vì hàng hiên bị tắc nghẽn mà chậm trễ việc vận chuyển và điều trị của nhân viên y tế.

Cố Sướng nghĩ đến bề ngoài tòa nhà có một số dấu vết, như thể nó đã được tân trang lại sau một trận hỏa hoạn.

Liệu sau này bùng phát sẽ là một đám cháy bình thường sao?

Đồng thời, anh cũng chuẩn bị tốt buổi phát sóng trực tiếp thứ năm cho Lâm Hạ Vy, chuẩn bị bắt đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/linh-hon-huyen-bi-dai-lao-yeu-duoi-tro-thanh-sieu-sao/chuong-92.html.]

Trong khu dân cư, lúc này có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi vừa mở máy tính lên, vốn dĩ muốn xem chủ kênh nữ yêu thích của mình có phát sóng trực tiếp không, nhưng lại vô tình ấn vào một phòng phát sóng trực tiếp huyền học không thể giải thích được, loại phát sóng trực tiếp này lại có lượt xem là —— 90 triệu?

“Hôm nay không chọn ra người có duyên.”

Đàm An định thoát khỏi phòng phát sóng trực tiếp này, thì nghe thấy người chủ kênh không mở camera đã bật mic. Giọng nói không giống như những chủ kênh nữ bình thường nũng nịu ngọt ngào, cũng không phải là phong cách đi theo hướng hài hước thân thiện, mà là một loại có khuynh hướng cảm xúc riêng biệt vừa ôn hòa vừa bình tĩnh.

Có nhiều người như vậy đang xem phát sóng trực tiếp của cô, các loại bình luận lại không thể làm phiền cô một chút nào.

Tiếng nói đó nghe lần đầu tiên giống như là dòng nước mềm mại, rất làm cho người ta sinh ra cảm giác thân thiết. Nghe kỹ lại, lại thấy rằng tiếng nói ấy dường như xa cách với người thường rất nhiều, không dám sinh ra chút ý nghĩ không tôn trọng nào.

Ngày thường, Đàm An chỉ xem những chủ kênh có nhan sắc và chơi game, nhìn cái khung chân dung đen kịt, nghe tiếng nói của người này có chút buồn ngủ. Anh ta đã nghe nói về chủ kênh kỳ lạ này, nhưng không có hứng thú gì, cho đến khi hôm nay vô tình nhấn nhầm vào.

Ban đầu hẳn là nên thoát khỏi phòng phát sóng trực tiếp của cô, anh ta cũng không biết tại sao, mặc dù cảm thấy nhàm chán nhưng lại giống như bị ma ám mà ở lại.

“Hôm nay, tôi nhìn thấy một tòa nhà, một tòa nhà chứa đầy những ý niệm ác liệt, chúng quấn quanh mọi góc nghách của tòa nhà, ngưng kết thành màu đen đậm, u ám và bẩn thỉu.”

“Tôi tiến lên muốn thay đổi, nhưng tòa nhà này đã nhắm mắt lại, bịt tai lại, càng không muốn nghe những lời tôi nói.”

“Tôi nhìn thấy lửa đen và đỏ không ngừng cháy, nghe thấy tiếng cầu cứu thê lương, tiếng chửi rủa bất mãn, tiếng khóc nháo của trẻ con, cũng biết rằng tôi không thể dễ dàng thay đổi.”

Cô từ từ kể lại câu chuyện hôm nay, khiến cho những người xem phát sóng trực tiếp muốn đến xem chủ kênh đưa “dưa” mới ra đời cũng thêm vài phần tò mò, liên tục thảo luận về chủ kênh sống ở đâu, nhìn thấy tòa nhà nào, tòa nhà đó lại sẽ xảy ra chuyện gì.

【 Tôi rất muốn xem chủ kênh trông như thế nào, nói không chừng tôi còn gặp gỡ ngẫu nhiên với chủ kênh ở trên đường? 】

【 Nghe thấy tòa nhà này bên trong ở toàn là kẻ xấu! Không lẽ lại là một tòa nhà tội ác, một loạt chuyện xưa? 】

【 Chủ kênh, tôi muốn xin tính quẻ, năm triệu một lần! 】

【 Trên lầu, thị trường chợ đen có rất nhiều người ra được giá này, nhưng mọi người đều không thể tiếp xúc được với chủ kênh, giá trị của người ta có thể cao hơn rất nhiều so với những gì mà ngươi tưởng tượng. 】

【 Chủ kênh, tại sao nói không có cách nào thay đổi, tòa nhà này khó giải quyết như thế sao? 】

Trên màn hình ở phần bình luận có nhiều loại thảo luận, nhưng lại làm cho Đàm An càng thêm nhàm chán. Anh ta lười biếng nghĩ về chủ kênh là người nào, một lần cần bỏ ra bao nhiêu tiền, dù sao tiền này cũng không chia cho anh ta dùng, nghe thấy vậy cũng không có liên quan gì đến anh ta?

Hơn nữa, Đàm An đối với những lời nói thần kỳ, kỳ quái này như là nói cũng như chưa nói vậy, thật sự không có hứng thú, cảm thấy còn không bằng quay lại xem chủ kênh xinh đẹp hát, xong lại đánh vài ván game cho thoải mái.

Một thời gian trước vừa mới đàm phán xong một đơn hàng lớn, đã liên tục bôn ba cái cuối vài tuần, bận rộn chân không chạm đất, nên Đàm An rất trân trọng thời gian giải trí “quý báu” của mình, chuột di chuyển lên nút thoát chuẩn bị rời đi.

“Bởi vì thế gian này, người cực thiện, người cực ác số lượng đều là hiếm có. Khi thiện ác giao hoà, ác ý chiến thắng cái thiện, thì âm tà sẽ sinh sôi, nguy hiểm trong tối chờ thời cơ, đợi thời cơ đặc biệt đến.”

“Người không phải người, quỷ không phải quỷ, người quỷ không phân biệt được.”

“Tôi lại làm sao có thể dễ dàng phân tách những người và quỷ tự nguyện dung hợp ở bên nhau?”

Tiếng nói của cô ấy trang trọng, uy nghiêm, còn ẩn chứa một chút khủng bố, thông qua mạng truyền vào tai mỗi người khiến cho nhiều người đều không nhịn được rung động ở trong lòng, một cơn lạnh từ não bộ truyền đến toàn thân! Lúc nói đến người và quỷ không phân biệt, Đàm An cũng cảm thấy bên tai mình như là bỗng nhiên nổ lên một tiếng sấm, tức thì đầu óc tỉnh táo, không nhịn được chửi một câu.

“Mẹ nó, hù c.h.ế.t tôi rồi.”

Không lẽ, chủ kênh nói chuyện còn tự mang theo hiệu ứng đặc biệt gì sao?

Vừa rồi, trái tim của Đàm An lạp tức liền nhảy lên cổ họng, rồi chặt chẽ co lại, một cơn sợ hãi không biết từ đâu mà đến bỗng nhiên nổi lên, như là thật sự phải đối mặt với cảnh tượng kinh hoàng nào đó.

Loading...