Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Linh Hồn Huyền Bí, Đại Lão Yếu Đuối Trở Thành Siêu Sao - Chương 70

Cập nhật lúc: 2024-08-24 22:29:42
Lượt xem: 143

Từ khi An Hòa Thạc bị tấn công sau cả người anh ta đều mất đi sức hút và khí thế của một nghệ sĩ đỉnh cao, nhân viên tại hiện trường ban đầu có thiện cảm với An Hòa Thạc cũng bỗng nhiên thay đổi thái độ.

“Giáo sư Giang, Ôn Tư Hàm, Từ Thương, bây giờ quay chụp chương trình tiếp tục. Vậy chúng ta cũng hãy nói một chút trên người các bạn có cất giấu bí mật gì hay không nhé?”

Diệp Càn đưa ánh mắt đến ba vị khách mời khác.

Ba người đều không muốn nói chuyện, nhưng máy quay vẫn hướng về phía bọn họ, sự trì trệ lâu dài khiến bọn họ cũng có chút không chịu nổi. Cuối cùng, vẫn là Ôn Tư Hàm mở miệng trước.

“Thông tin của tôi trên mạng có đầy, nhưng vì mọi người muốn biết thêm, tôi sẽ nói kỹ hơn một chút.”

Cô ta nhìn vào máy quay, hồi tưởng lại quá khứ của mình.

Ôn Tư Hàm là một cô gái có xuất thân hoàn toàn bình dân, trong gia đình trừ bỏ cô ta, còn có cha mẹ và một em trai.

Cha mẹ đều không có công việc gì ổn định, dựa vào thỉnh thoảng nhận được công việc lặt vặt kiếm tiền, sống mơ màng hồ đồ, còn hay cãi vã liên tục.

“Tôi không học qua lớp yêu thích nào, thậm chí cả học phí bình thường cũng hay nợ trường học. Nhưng giáo viên trường học và hàng xóm, tổ dân phố xung quanh đều rất tốt, luôn giúp đỡ tôi, khuyến khích tôi đi học.”

Ôn Tư Hàm nói về cuộc sống tiểu học của mình, biểu cảm trên khuôn mặt nhạt nhẽo.

Dù nhiều người đều biết cô ta xuất thân bình dân, không có bối cảnh gì, từng bước từ vai phụ đi lên, nhưng lại không quá hiểu về gia đình của cô ta.

“Lớn hơn một chút, trong nhà bắt tôi tự kiếm học phí. Phát tờ rơi, nhân viên nhà hàng, rửa bát tôi đều làm qua, gặp qua một số người không tốt, cũng bị bạn bè chế giễu qua.”

“Có một số cậu bé sẽ chặn nơi tôi đi làm ép tôi chấp nhận tỏ tình, trường học có bạn cùng lớp lén xé bài tập của tôi, còn có người cố ý đặt những thứ kỳ quái trong bàn học của tôi để dọa tôi, chỉ trỏ nói xấu tôi.”

“Nhưng tôi đều lười quan tâm đến bọn họ.”

Ôn Tư Hàm bình tĩnh nói, nhớ lại đoạn thời gian từng cảm thấy khó khăn đến không thể nào vượt qua được, hiện tại cảm thấy cũng bình thường.

“Tôi cũng không phải là người bị người ta bắt nạt đến đâu cũng sẽ chịu đựng, bọn họ làm quá đáng tôi cũng sẽ báo cáo giáo viên, sẽ đối mặt và cãi vã với bọn họ, thậm chí còn đánh nhau một lần, người ta mới biết tôi không dễ bắt nạt.”

“Sau đó, có người thấy tôi trông đẹp mắt hỏi tôi có muốn làm người mẫu, diễn viên quần chúng hay không, tôi dần dần bước vào nghề này.”

Ôn Tư Hàm mỉm cười với máy quay: “Ai mà không có bí mật chứ, nhưng tôi đi được đến đây thực sự cũng toàn dựa vào bản thân. Ăn qua nhiều năm cơm diễn viên quần chúng, chịu qua nhiều vết thương lớn nhỏ, bị đẩy qua nhiều vai diễn, cướp được nhiều vai diễn, làm việc liên tục hầu như không dám nghỉ ngơi qua nhiều năm như vậy.”

Đối với những tin đồn về việc cô ta xây dựng hình tượng giả, không hợp với công ty, hẹn hò với diễn viên nam đối thủ, cô ta cũng trả lời khá thành thật.

“Trước đây, tôi thực sự rất thích ăn, nhưng vì muốn trông đẹp trên ống kính nên phải giảm cân, đa số đồ ăn làm tôi mập lên tôi không dám ăn nhiều. Cũng thật sự có một số người quan hệ bình thường, nhưng vẫn phải giả vờ là bạn thân, những chuyện này cũng coi như là bí mật công khai của giới giải trí rồi chứ.”

Sau đó, cô ta nháy mắt giả bộ tinh nghịch nói: “Tôi còn muốn ở lại trong giới này, xin đừng hỏi thêm nữa, thật sự sẽ làm mất công việc hiện tại của tôi.”

“Với công ty cũng có chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng bọn họ là gia đình của tôi. Giúp tôi làm rất nhiều việc, giúp tôi chặn rất nhiều ác ý. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc nhảy qua công th khác.”

“Những tin đồn đó đều là giả, tôi vào nghề đến giờ chưa yêu ai cả. Nếu có ai có bằng chứng, tôi có thể trực tiếp rời khỏi giới giải trí.”

Nghe xong lời tự thuật của Ôn Tư Hàm, đa số mọi người đều không nói ra được nhiều lời chỉ trích. Nghe có vẻ cô ta thật sự là một nữ nghệ sĩ rất có cố gắng.

Chờ Ôn Tư Hàm nói xong, hiện trường cũng không có chuyện kỳ quái nào xảy ra, mọi người vẫn ngồi yên ở tại chỗ.

Có lẽ, cô ta thật sự không có vấn đề gì?

Diệp Càn nhìn về hai vị khách mời còn lại, trước tiên hỏi Giang Hùng: “Giáo sư Giang, người tiếp theo nói là anh đi?”

Giang Hùng rất coi trọng sự riêng tư cá nhân, ngày thường ở trường học cũng ít khi nói chuyện về chuyện riêng của mình với người khác. Bây giờ, lại phải nói ra chuyện của mình trước mặt khán giả cả nước, anh ta cảm thấy rất khó chịu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/linh-hon-huyen-bi-dai-lao-yeu-duoi-tro-thanh-sieu-sao/chuong-70.html.]

“Quá khứ của tôi không có gì để nói, lớn lên trong một gia đình bình thường, không gặp qua chuyện bị bắt nạt. Duy nhất có thể nói là từ nhỏ học hành cũng khá tốt, suôn sẻ học đến tiến sĩ, sau đó được Đại học Giang Âm tuyển dụng làm giáo viên.”

Giang Hùng rõ ràng không muốn nói nhiều, Diệp Càn cũng không buông tha cho anh ta: “Giáo sư Giang thường ngày có sở thích gì không?”

Giang Hùng: “Đọc sách.”

Diệp Càn tiếp tục hỏi: “Vậy thường cuối tuần, anh chỉ một mình ở nhà đọc sách, không đi đâu, cũng không đi xã giao à?”

Giang Hùng lạnh lùng nhìn anh ta một cái: “Đúng vậy.”

Bỗng nhiên, trên màn hình phần bình luận có người hỏi.

【 Trước đây tôi đã muốn hỏi, giáo sư Giang năm nay 38 tuổi rồi, lại ưu tú như vậy, vẫn còn độc thân sao? 】

【 Tôi là học sinh của trường anh ta, nghe nói anh ta hình như đã kết hôn? 】

【 À, vậy sao lại không thấy vợ anh ta, thậm chí còn không nghe anh ta nhắc đến? 】

Diệp Càn biết rõ tình trạng hôn nhân của mỗi vị khách mời, bảng thông tin đều có ghi, chỉ là anh ta biết nhiều hơn những người khác một chút, lại không dám mở miệng hỏi.

Bởi vì, trên bảng thông tin khách mời viết rằng giáo sư Giang là người góa vợ.

【 Giáo sư Giang không muốn nhắc cũng bình thường. Rốt cuộc… vợ anh ta đã đội cho anh ta một cái mũ to lớn vô cùng, lại vì hẹn hò với người tình mà đột nhiên xảy ra chuyện rồi mất. 】

Bỗng nhiên, một câu bình luận này làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Giáo sư Giang lại còn có quá khứ như thế này!?

Bỗng nhiên, Giang Hùng cảm thấy cổ của mình có chút đau, như là bị con gì đó cắn một cái, đầu của anh ta cũng bắt đầu có chút không thoải mái, cơ thể càng ngày càng nặng nề.

“Ai có tội hay không có tội, đã làm sai điều gì thì phải do cơ quan công an và tòa án quyết định, không phải là cái gì chương trình truyền hình, chương trình giải trí có thể tự tiện làm ra quyết định.”

“Hợp đồng tôi ký là hợp đồng chương trình du lịch, tôi không có nghĩa vụ chia sẻ thông tin cá nhân của tôi với các người.”

Anh ta ôm đầu, cảm thấy tai cũng bắt đầu ngứa, như là có cái gì đó thổi vào tai, thổi vào những con côn trùng nhỏ xíu, chui vào não của anh ta.

Ngoài màn hình, bỗng nhiên khán giả phát hiện màn hình hoàn toàn tối sầm xuống, nhìn thời gian thì thấy cũng muộn rồi, mặt trời cũng lặn xuống rồi.

Mà trong màn hình, không biết vì sao mà thân thể của giáo sư Giang càng ngày càng thấp, như là trên lưng đeo cái đồ vật gì rất nặng, đè lên anh ta làm anh ta không ngẩng đầu lên được.

Nói xong câu kia anh ta muốn rời khỏi máy quay, nhưng vì da đầu, cô, phía sau lưng phát ngứa mà hành động có chút chậm chạp.

Lý trí bảo anh ta phải rời khỏi ống kính, không để cho mọi người nhìn thấy anh ta đang gãi ngứa, không phù hợp với hình tượng hàng ngày của anh ta. Nhưng cơn ngứa lại càng ngày càng khủng khiếp, ngứa đến mức anh ta không thể chịu đựng được.

“Tôi có phải bị con gì đó cắn hay không, hay là bị trúng độc gì?”

Giang Hùng vừa cố gắng duy trì cơ thể vừa nói với nhân viên bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi nói lớn: “Bác sĩ đâu! Bác sĩ mau đến đây!”

Bầu trời lại đột nhiên trở nên tối hơn, nhiệt độ cũng giảm xuống thấp.

Lúc này, cảnh sát đang theo dõi chương trình phát sóng trực tiếp đã có trong tay toàn bộ thông tin của bốn vị khách mời. Giáo sư Giang cũng trở thành đối tượng quan tâm chính của bọn họ.

Một năm trước, vợ của Giang Hùng bị g.i.ế.c hại khi đang trên đường đi ăn với bạn bè, kẻ sát nhân vẫn chưa bị bắt.

Cảnh sát vẫn không bao giờ từ bỏ việc điều tra, giữa chừng cũng từng nghi ngờ Giang Hùng có nghi vấn, nhưng sau khi kiểm tra, bọn họ thấy hai vợ chồng rất hạnh phúc, Giang Hùng không có thời gian và động cơ phạm tội, cũng không có bằng chứng nào có thể chứng minh anh ta có liên quan đến vụ án này.

Lúc này, Lỗ Quốc An dẫn theo người thành thật đứng chờ ngoài hành lang, chờ đợi người trong phòng bệnh khi nào tỉnh lại, cho phép gặp mặt bọn họ một lần.

Loading...