Linh Hồn Huyền Bí, Đại Lão Yếu Đuối Trở Thành Siêu Sao - Chương 46
Cập nhật lúc: 2024-08-24 22:11:29
Lượt xem: 177
Ông ta cũng có một chút kiến thức, biết rằng con đường này không thể vẫn luôn đi vào bóng tối. Khi đã có một số vốn và nền tảng nhất định, phải cắt đứt quan hệ với những người đó, và tẩy trắng kịp thời.
Mục tiêu cuối cùng của ông ta là trở thành một người thuộc tầng lớp thượng lưu thực sự, kết hôn với một tiểu thư nhà giàu trẻ tuổi và ngây thơ, sống một cuộc sống thoải mái, thay vì hoàn toàn chìm đắm trong cuộc sống không thể ngẩng cao đầu.
Thông qua sự đối xử và nỗ lực của ông ta, vài năm sau ông ta đã thành công tách khỏi hầu hết những người năm đó và che giấu lịch sử đen tối đó.
Ông ta cũng đạt được tâm nguyện và có được cô con gái duy nhất của nhà họ Uông ở Thủ Đô, sắp có được cuộc sống tươi sáng mà ông ta hằng mơ ước.
Nhưng ai biết, cha vợ bề ngoài quả thực đồng ý cuộc hôn nhân của bọn họ, nhưng ông ta chỉ coi Hầu Cảnh Sơn như một công cụ.
Cư nhiên bắt Hầu Cảnh Sơn ký một hiệp ước, hứa sẽ chung thuỷ với Uông Tịnh cả đời, toàn bộ tài sản chỉ có thể giao cho con của Uông Tịnh.
Trong mắt nhà họ Uông, đây chỉ là lời nhắc nhở không được phạm sai lầm, nhưng yêu cầu này ở trong mắt Hầu Cảnh Sơn lại có ý nghĩa khác.
Đặc biệt là khi ông ta nghe được sau lưng có người nói ông ta cưới con gái nhà họ Uông, cũng cưới tài sản của nhà họ Uông, người đứng đầu nhà họ Uông sao có thể bằng lòng giao tài sản cho người ngoài?
Có người nửa đùa nửa thật gợi ý Uông Tịnh sinh hai đứa con, một người họ Uông, một người họ Hầu, Hầu Cảnh Sơn vốn quan tâm đến lợi ích và thể diện hơn là tình cảm với người vợ này, trong lòng càng ngày càng trở nên cực đoan.
Nếu nhà họ Uông muốn cho con trai của ông ta họ Uông, để ông ta làm việc cho nhà họ Uông cả đời thì ông ta nhất định sẽ không đồng ý!
Vì vậy, sau khi kết hôn, Hầu Cảnh Sơn vốn là người có chút trọng nam khinh nữ, lại hy vọng vợ mình sẽ không có con sớm như vậy, ít nhất không sinh con trai.
Nhưng làm sao ông trời có thể hoàn toàn làm theo ý muốn của ông ta? Người vợ của ông ta đã sinh được một bé trai, không lâu sau khi Hầu Cảnh Sơn tiếp quản công việc kinh doanh của nhà họ Uông.
Mặc dù nhà họ Uông không đề nghị muốn cho con trai của ông ta theo họ Uông, nhưng người đứng đầu nhà họ Uông không chỉ cử người của mình đến chăm sóc vợ con của ông ta, mà còn nhiều lần hỏi vợ của ông ta có muốn sinh xong con trong hai năm đầu đời về nhà cũ để điều dưỡng cơ thể.
Dù công ty đã được giao cho ông ta nhưng thỉnh thoảng ông già kia vẫn đến công ty để kiểm tra tình hình.
Hầu Cảnh Sơn tự suy bụng ta ra bụng người, nghĩ rằng nếu nhà họ Uông muốn nuôi dưỡng đứa trẻ hoàn toàn thành người nhà họ Uông, nếu bọn họ đột nhiên đề nghị sửa đổi họ của đứa trẻ khi nó lớn lên, nếu gia đình này ở sau lưng tính kế ông ta, thì không phải mọi công sức vất vả này đều vô ích!
Chỉ có ông ta mới có thể tính kế sau lưng người khác, không có ai có thể tính kế ông ta!
Trong trường hợp này, một ý tưởng kỳ lạ nảy ra trong đầu Hầu Cảnh Sơn.
Dù đã cắt đứt mối quan hệ trước đây nhưng Hầu Cảnh Sơn vẫn có cấp dưới giải quyết “mọi việc” cho mình. Ông ta quyết định lên kế hoạch tự biên tự diễn một tiết mục về trộm trẻ em.
Làm thuộc hạ của ông ta đưa đứa trẻ đi và nuôi nó ở nơi khác, sau đó mang đứa trẻ trở về sau khi ông ta nắm giữ toàn bộ tài sản và mối quan hệ của nhà họ Uông.
Hơn hai mươi năm trước, ở Thủ Đô không có nhiều hệ thống giám sát, nhưng vẫn còn một ít. Dựa vào chính mình xuống tay có là nguy hiểm, nên bọn họ tìm một người dễ dàng kiểm soát và chịu tội thay, lên kế hoạch để người khác nhìn thấy bà ta đưa đứa trẻ đi ra ngoài.
Hầu Cảnh Sơn, người trước đây từng "giúp đỡ" cho một số băng đảng, đã nghĩ ra một ý tưởng tồi tệ mà người bình thường sẽ không bao giờ nghĩ tới.
Những thủ hạ ngoan ngoãn làm theo yêu cầu và tìm một người phụ nữ nông thôn trông yếu ớt, không có ý tưởng và đã mất con trước đó để đến nhà Hầu Cảnh Sơn làm bảo mẫu chăm sóc đứa nhỏ.
Sau đó, để bảo mẫu đưa đứa nhỏ đi ra ngoài, rồi khống chế người này ở một nơi vắng vẻ, làm bộ bà ta trộm đứa nhỏ bỏ chạy, đổ hết nước bẩn lên đầu bà ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/linh-hon-huyen-bi-dai-lao-yeu-duoi-tro-thanh-sieu-sao/chuong-46.html.]
Dù sao thì những năm đó cũng không có nhiều vụ trộm, bắt cóc trẻ em.
Ông ta lợi dụng sự hỗn loạn của nhà họ Uông để nắm giữ công ty hoàn toàn vào tay mình.
Nhìn thấy Lâm Hạ Vy bình yên vô sự, Hồ Chí Vĩ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm và lập tức báo cáo tình hình cho cấp trên của mình.
Sau đó ông ta quay đầu nhìn Lâm Hạ Vy. Chỉ trong một ngày, Hồ Chí Vĩ đã chứng kiến một số người vui vẻ, một số khác lại lo lắng, đồng thời trải qua đau đớn và tức giận. Tại đây, Lâm Hạ Vy, người khiến nhiều người đau đầu, sợ hãi và đỏ mắt, cư nhiên lại đang bị bệnh nan y và đang trong tình trạng nguy kịch.
Diễn biến này giống như một chuyến tàu lượn siêu tốc lúc thăng lúc trầm, vốn tưởng rằng mọi chuyện sắp kết thúc, nhưng không ngờ rằng bên phía Lâm Hạ Vy mới là vấn đề lớn!
Hồ Chí Vĩ vốn luôn tràn đầy năng lượng, bây giờ khó tránh khỏi cảm thấy hơi mệt mỏi. Nghĩ mà xem, những suy tính của nhiều người về cô cũng sẽ thay đổi.
“Đồng chí Lâm Hạ Vy, dựa trên những manh mối mà cô cung cấp, chúng tôi đã khống chế được vụ án số 5.29 và những người liên quan đứng đằng sau nó. Kết quả điều tra sẽ sớm được công bố cho công chúng."
“Tôi cũng nhận được tin tức ở bên kia, dựa trên lời khai của các phạm nhân và các thông tin tình báo khác, công an nhiều nơi cũng đang tích cực tìm kiếm tung tích các nạn nhân bị buôn bán ở năm đó nhưng vẫn chưa tìm thấy. Đã có tiến triển đáng kể. Cảm ơn cô rất nhiều."
Hồ Chí Vĩ giải thích ngắn gọn tình hình công tác hiện tại cho Lâm Hạ Vy, đồng thời thông báo cho Lâm Hạ Vy biết về quyết định xử lý của bên trên đối với cô.
“Mặc dù có những hành động không phù hợp ở giai đoạn đầu, nhưng cơ quan của chúng tôi quyết định không truy cứu hành vi xâm nhập vào hệ thống, vì mục đích của cô chỉ là duy trì sự công bằng xã hội và chính nghĩa cũng như phòng chống tội phạm.”
“Sau này nếu có cần gì, cô có thể trực tiếp gọi đến văn phòng chúng tôi để được liên hệ. Cục trưởng của chúng tôi đặc biệt yêu cầu tôi cho cô số điện thoại cá nhân của ông ấy. Trong trường hợp khẩn cấp, cô cũng có thể liên hệ trực tiếp với ông ấy."
“Số tiền thưởng truy nã của chị Bành và ba người đã bị bắt cũng sẽ được chuyển vào tài khoản cá nhân của cô trong tuần tới. Cô hãy chú ý kiểm tra nhé.”
Sau đó, Hồ Chí Vĩ đã thẳng lưng và nói một cách chính nghĩa về những chuyện tốt này.
Lời hay cũng đã nói xong, thì người xấu cũng phải làm việc.
“Mà, tôi hy vọng cô có thể hợp tác với chuyên gia của chúng tôi để tiến hành một cuộc kiểm tra tâm lý."
Những trải nghiệm trong quá khứ của Lâm Hạ Vy, từ thời sinh viên đến công tác xã hội, thậm chí cả thông tin về việc cô được nhận trở lại nhà họ Lâm và những tài liệu khác đã được đặt lên bàn làm việc của mấy vị lãnh đạo cao cấp.
Nhưng hiện tại, có vẻ như hầu hết thông tin đều không có tác dụng gì và chỉ có thể dùng làm tài liệu tham khảo nhỏ. Phía chính phủ vẫn chưa tìm ra thông tin chi tiết của cô, và bọn họ rất thận trọng với sự tồn tại như vậy.
Nó không thể quá thô bạo, cũng không thể đơn giản là mặc kệ. Cả cái trước và cái sau đều có thể gây ra những hậu quả mà xã hội, thậm chí cả đất nước cũng không thể gánh chịu, điều này hoàn toàn không thể cho phép được.
Kết luận cuối cùng là: Tiếp tục quan sát Lâm Hạ Vy, tỏ ra thiện chí nhất định, giữ khoảng cách vừa đủ.
Đồng thời, cấp trên cũng đưa ra yêu cầu: Tiến hành kiểm tra tâm lý của Lâm Hạ Vy để tìm hiểu về mức độ nguy hiểm và khuynh hướng phạm tội tiềm tàng của cô. Nếu không, bọn họ cũng không thể giải thích được.
Nhiệm vụ rơi vào trên đầu của Hồ Chí Vĩ, nghe nói ông ta vốn dĩ chịu trách nhiệm liên lạc và điều tra Lâm Hạ Vy, cũng từng tiếp xúc với cô và có kinh nghiệm, công việc khuyên nhủ này không có ai thích hợp hơn ông ta.
Nhưng Hồ Chí Vĩ biết: Ông ta làm gì có kinh nghiệm!
Lâm Hạ Vy nói chậm rãi, dễ nói chuyện ra ngoài dự đoán: "Vậy để cô ấy vào đi."