Linh Hồn Huyền Bí, Đại Lão Yếu Đuối Trở Thành Siêu Sao - Chương 36
Cập nhật lúc: 2024-08-24 22:06:19
Lượt xem: 213
“Khai hết tất cả rồi sao!”
“Thật sự khai hết rồi! Tôi khai hết rồi! Tôi chỉ là nhất thời đầu óc bị choáng váng mà tin vào lời người khác. Nhà người khác đều có con cái rồi, nhưng bụng vợ tôi lại không biết cố gắng, chỉ có thể tiêu tiền mua từ người khác, nhưng chúng tôi thật sự không có bắt cóc ai cả!”
Hoàng Ngọc Sơn bị còng tay, ngồi trên ghế đối diện với cảnh sát, khóc lóc thảm thiết, chỉ mới qua một ngày mà trên mặt anh ta râu đã mọc lởm chởm, đôi mắt thâm quầng rõ ràng.
“Chúng tôi nuôi ăn nó uống tốt —— đứa bé kia.”
Anh ta còn muốn ngụy biện, đối diện ánh mắt lạnh băng của cảnh sát lại nhanh chóng sửa miệng không dám xưng đứa bé kia là con trai của mình.
“Người ta cần các người chăm sóc sao! Thằng bé có gia đình của nó, không cần đồ ăn thức uống của các người.”
Thấy người đàn ông vẫn chưa nhận ra sai lầm của mình, cảnh sát ghi chép không khỏi đặt bút xuống, đập mạnh xuống bàn và tức giận nói.
“Đừng tưởng rằng không phải các người bắt cóc thì không sao! Không mua bán nhi đồng thì sẽ không có tội ác, chính bởi những người như các người mới có nhiều kẻ buôn người liều lĩnh! Mua bán trẻ em là hành vi phạm tội được viết rõ ràng trong luật hình sự nước ta, chờ ngồi tù đi!”
Nghe cảnh sát tức giận bảo anh ta chờ ngồi tù đi, Hoàng Ngọc Sơn liền có chút không thể tin được. Người bán nói có chuyện gì đều là có người gánh, vợ chồng bọn họ chỉ cần nhận lấy đứa trẻ bơ vơ không nơi nương tựa làm con nuôi, sẽ không có việc gì.
Huống hồ, người không có con cái muốn có con thì có gì sai?
Nếu người đó không thể sinh con thì cũng sẽ tìm cách này!
Lại lười nói chuyện với hạng người ngu ngốc độc ác này, cảnh sát xác nhận hai lần tra hỏi đều nhận được lời khai thống nhất, khẩu cung người nhà kết hợp với của người dân trong thôn cùng đứa trẻ bị bắt cóc cơ bản cũng đã xâu chuỗi được toàn bộ câu chuyện.
Đôi vợ chồng này kết hôn nhiều năm vẫn luôn không có con, từ hai năm trước bọn họ liền tính toán nhận nuôi một đứa con. Theo lời người đồng hương làm việc bên ngoài giới thiệu, tiêu hết tiền tiết kiệm cả năm của gia đình khoảng 40.000 nhân dân tệ mua một bé trai.
Nhưng Ngô Triết Triết đã năm tuổi, đã sớm nhận thức được khái niệm về mẹ, gia đình nên sau khi bị bán vào nhà họ Hoàng cậu bé cũng không chịu sửa miệng. Người nhà họ Hoàng đánh cậu bé bao nhiêu lần, bỏ đói bao nhiêu bữa mới miễn cưỡng khiến cậu bé ngoan ngoãn nghe lời một ít, ít khóc lóc la lối.
Nhiều lần Hoàng Ngọc Sơn cảm thấy hối hận, phàn nàn với người nhà nói nên mua đứa bé tuổi nhỏ hơn một chút. Nhưng là bé trai càng nhỏ tuổi thì giá càng cao, bọn họ tiếc tiền nên chỉ có thể chờ từ từ để đứa bé quên đi.
Nào ngờ, chưa kịp chờ cậu bé nhận mình làm cha mẹ, giúp nhà họ Hoàng nối dõi tông đường lại chờ đến cảnh sát ập đến.
Cùng với —— Bản án tù có thời hạn chờ đợi bọn họ.
Vụ án buôn người không dễ phá án. Kẻ phạm tội phần lớn là gây án tập thể, biết được bản thân phạm phải là trọng tội, là việc làm độc ác, tàn nhẫn nên đặc biệt chú ý và che giấu chứng cứ, sẽ không dễ dàng tiết lộ danh tính cùng tung tích của mình.
Rất nhiều băng nhóm buôn người đều là gây án len lỏi, xuyên tỉnh, đặc biệt thích ra tay ở vùng sâu vùng xa, thành công liền lập tức bán đi nơi khác. Điều này càng làm tăng khó khăn cho việc phá án.
Quả nhiên, nhà họ Hoàng biết rất ít tin tức của người bán. Đồng hương làm trung gian giới thiệu bọn họ tìm đến bên người bán cũng ra ngoài làm việc, không có ở trong thôn. Cục công an thành phố Nguyên Táo chỉ có thể liên hệ với công an địa phương nơi anh ta làm việc để tiến hành bắt giữ.
“40.000 nhân dân tệ còn không nhiều bằng tiền người thân bỏ ra để tìm cậu bé một năm qua.”
Ra khỏi phòng thẩm vấn, cảnh sát Vương thở dài. Nghề này vốn dĩ phải đối mặt với mặt tối nhất của xã hội nhưng bọn họ vẫn không khỏi hết lần này đến lần khác bàng hoàng trước sự tham lam và tàn ác của một số người nào đó.
“Hai mẹ con này thật may mắn, cách xa như vậy mà có thể trong vòng một năm tìm được.”
Nghe thấy ông vương cảm thán, người cảnh sát trẻ Lỗ Kỳ ở một bên nhịn không được lặng lẽ dùng di động đăng nhập vào app Thiên Cơ, nhìn phòng phát sóng trực tiếp nào đó cũng đi theo cảm thán.
“Đúng vậy, thật thần kỳ!”
Chủ nghĩa duy vật tin tưởng hai mươi mấy năm lại tan vỡ trong hai ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/linh-hon-huyen-bi-dai-lao-yeu-duoi-tro-thanh-sieu-sao/chuong-36.html.]
—— Đội 2 đội điều tra hình sự bộ công an Thủ Đô——
Một chồng lại một chồng tài liệu giống từng tòa núi nhỏ chất đống ở trên bàn hội nghị, trong phân đội các đội viên phải mất hai đêm để xem, tất cả bọn họ đều cau mày, nghiêm túc lật xem tài liệu.
Chỉ mới hai ngày trước, tiểu đội của bọn họ nhận được nhiệm vụ khẩn cấp —— khởi động lại vụ án buôn người 5.29 xảy ra 20 năm trước.
Nói đến vụ án buôn người này đúng là chấn động một thời. Đến nay lên mạng tìm kiếm vẫn còn có người đưa tin về vụ án này.
Băng nhóm buôn người hơn 40 thành viên trong vòng 6 năm bắt cóc hơn 300 phụ nữ và trẻ em.
Nhóm người này phân công rõ ràng, có người chuyên môn phụ trách buôn bán, có người chuyên môn phụ trách vận chuyển, có người chuyên môn cung cấp hậu cần,…….
Bọn họ gây án ở nhiều nơi dựa vào các thủ đoạn như lừa gạt, dùng thuốc mê, nhân lúc người ta không phòng bị mà bắt người. Lúc đầu làm việc này chỉ có một vài người nhưng lúc sau thấy tiền về nhanh, nhân lực không đủ lại rủ thêm họ hàng tham gia, cứ thế càng ngày càng lớn mạnh.
Sau này, bọn chúng lại cấu kết với người địa phương, thông qua việc giao phí bảo vệ đổi lấy tin tình báo và có thể tiện lợi hành động hơn.
Nhìn vào những thông tin ghê người trên hồ sơ, thành viên đội 2 đều hận đến ngứa răng.
Trong quá trình lừa bán hơn 300 phụ nữ và trẻ em, một số bị đánh đập, ngược đãi, bị bệnh đến chết; một số bị bán đến vùng nông thôn xa xôi rồi mất tích, có người vì tìm kiếm thân nhân của mình mà ly hôn, phá sản, người không giống người quỷ không giống quỷ, điều khiến người khác thổn thức là có người cuối cùng tìm được con cái của mình nhưng đứa bé lại không muốn về nhà, chỉ nhận “Cha nuôi mẹ nuôi”….
Những hồ sơ này ghi lại chi tiết rất nhiều thông tin mà công chúng chưa biết đến, thậm chí còn vạch trần bóng tối của ngành công nghiệp đen như buôn bán nội tạng.
Khi đó, cơ quan công an nhiều nơi đã phối hợp bắt giữ băng nhóm tội phạm này, hầu hết thành viên của chúng đều bị xử tử, hầu hết các thế lực tà ác che ô dù bảo vệ cho chúng cũng bị bắt giữ và trừng phạt theo pháp luật.
Nhưng cũng có cá lọt lưới.
Ví dụ như thành viên nòng cốt chị Bành chuyên môn phụ trách tìm hiểu tin tức và liên hệ người mua. Cùng với một ít người giúp đỡ nhóm tội phạm này nhưng vì thiếu chứng cứ nên trốn khỏi phiên tòa.
“Bất luận xem bao nhiêu lần tôi đều lạnh sống lưng, những kẻ này không xứng được gọi là con người, so ma quỷ còn ác hơn.”
“Đội trưởng, nhanh đưa ra manh mối mới đi! Chúng tôi đã đọc xong hồ sơ, trong lòng đã hiểu rõ.”
Rèm trong phòng họp được kéo lên, đội trưởng đội 2 bật máy chiếu, chiếu lên màn hình hình ảnh hiện tại và tung tích của người bị nghi ngờ là chị Bành.
“Tốt quá, chị Bành rốt cuộc xuất hiện?”
“Chết tiệt, có vẻ bà ta sống khá tốt!”
Trái ngược với sự tưởng tượng của bọn họ, chị Bành không hề xấu hổ hay hốc hác sau hai mươi năm ẩn náu ở Tây Tạng, thậm chí còn không hề điệu thấp. Nếu không biết thân phận của bà ta ta, nhìn vào bức ảnh và mô tả, người ta sẽ chỉ nghĩ rằng bà ta là một phụ nữ trung niên xinh đẹp, điều kiện tài chính thuộc tầng lớp trung lưu và có phong cách nhất định.
“Trải qua điều tra, hiện tại bà ta tên là Cam Mỹ Như, sống ở số 289 đường Di Bình, khu Di An. Chưa lập gia đình, duy trì mối quan hệ thân mật lâu dài với nhiều người đàn ông và điều hành một thẩm mỹ viện nhỏ để kiếm sống.”
Đội trưởng Cao Phi Trì hừ lạnh nói: “Người ta thế nhưng sống ở dưới mí mắt của chúng ta, cũng không biết nên nói bà ta dũng cảm, hay nên nói chúng ta bất tài vô dụng.”
“Đội trưởng, bây giờ chúng ta hành động luôn sao?”
Thôi Tiền - một thành viên trong đội phớt lờ lời móc mỉa của đội trưởng, nhanh chóng giơ tay ra hiệu có thể tùy thời hành động!
Thủ Đô có nhiều người như vậy, số lượng dân cư lưu động lại càng khủng bố hơn, thật sự khó tránh khỏi thiếu sót. Chị Bành này rõ ràng có một số mối quan hệ xã hội và cũng có tâm tư kín đáo, nhiều năm qua đi các cuộc tổng điều tra dân cư, tuần tra hằng ngày, cả việc làm kinh doanh cũng chưa lộ dấu vết.
Cao Phi Trì không để ý đến anh ta, lấy ra một bức ảnh. Là tên côn đồ đã trốn thoát trong cuộc vây bắt đợt trước: Đại Cường.