Linh Hồn Huyền Bí, Đại Lão Yếu Đuối Trở Thành Siêu Sao - Chương 222
Cập nhật lúc: 2024-09-14 21:51:51
Lượt xem: 48
Nhưng Đỗ Lãng không cam lòng, từ khi cậu bé sinh ra cho tới nay chưa bao giờ gặp qua đồ vật chính mình không chiếm được! Dù là cậu bé cũng không thấy rõ ràng hai người vừa mới ăn cái gì, chính là đánh c.h.ế.t cậu bé cũng nhất định phải ăn đến! Giờ phút này, cho dù tuổi nhỏ cậu bé cũng không phải vì miếng ăn này, mà là cảm thấy trong lòng nghẹn khẩu khí, cảm thấy cho dù là hai người xa lạ cũng muốn nghe theo lời mình!
Bởi vì bồi bổ cho con trai "dinh dưỡng" cực kỳ sung túc, dáng người Trịnh Dật Lệ không cao thế nhưng trong lúc nhất thời còn túm không nổi con trai, nhưng nhìn sắc mặt của một nam một nữ này không chút thay đổi, cô ta cũng ý thức được hai người không phải là người dễ bắt nạt, bỗng nhiên nhìn về phía nhân viên ở bên cạnh.
"Cô cũng thấy đấy, không phải tôi không muốn trở về, mà là không có biện pháp, cô xem tôi phải làm sao bây giờ?"
Thật ra thì trong lòng đã bắt đầu khinh bỉ hai mẹ con mặt dày lại còn không có một chút lễ phép nào, cũng hoàn toàn không có cảm giác đồng tình gì, chỉ là ngại tố chất nghề nghiệp mới khắc chế được biểu cảm của mình, nhân viên không nghĩ tới đối phương lại hỏi mình phải làm sao bây giờ, cô ấy có thể phải làm sao bây giờ!
Chẳng lẽ giúp đứa bé này đi hỏi hành khách xin một ít đồ ăn?
Đợi cô ấy nhìn về phía Trịnh Dật Lệ, mới ý thức được đối phương đại khái thật sự nghĩ như vậy, muốn chính mình phụ họa hoặc có thể nói là nói lời ba phải giúp cô ta!
Cảm giác như là trong miệng đột nhiên có một con ruồi bọ bay vào vậy, nhân viên nghẹn khuất lại ghê tởm không có đứng về phía bọn họ, mà cơ trí trả lời: "Hiện tại tôi liền gọi xe thức ăn, con trai cô muốn ăn cái gì đợi lát nữa cô có thể mua cho cậu bé?"
“Chúng tôi cũng có thể cung cấp rất nhiều loại đồ ăn vặt mà trẻ con thích!”
Nghe được câu trả lời như vậy, trên mặt Lâm Hạ Vy chậm rãi gợi lên một tia độ cong, hiện tại đến phiên Trịnh Dật Lệ ăn mệt.
Cậu bé nghe thấy xe thức ăn và đồ ăn vặt, tiếng khóc gào thét cuối cùng cũng dừng lại hai giây: "Con muốn mua, mẹ ơi, con muốn mua đồ ăn vặt!"
“Bọn họ ăn cái gì con cũng muốn!”
Khá lắm, thằng nhóc này còn muốn vẹn toàn đôi bên, cái gì đều muốn!
Đã rất lâu rồi Trịnh Dật Lệ không có nghẹn khuất như vậy, lúc này người bình thường đều hẳn là theo lời cô ta trực tiếp đem đồ vật cho con trai mình, như thế nào hết lần này tới lần khác gặp ba người này!
Cô ta cũng nhìn thấy ánh mắt không ngừng nhìn qua đây của hành khách trong toa xe phía sau, nhìn thấy nhân viên bảo vệ đang đi về phía bọn họ, chỉ có thể xấu hổ phẫn nộ mắng một câu: "Có chút người ác độc khi dễ trẻ con, cẩn thận coi chừng sau này gặp báo ứng đấy!"
Không đợi cô ta nói ra lời khó nghe, Lâm Hạ Vy đột nhiên nhìn cậu bé rồi nói với cô ta: "Người cần cẩn thận là các người mới đúng.”
"Nếu cô tiếp tục nuông chiều cậu bé như vậy, chẳng mấy chốc —— cô sẽ không thể quản được cậu bé nữa."
Lời cô nói có ý ám chỉ, nhưng Trịnh Dật Lệ nghe vậy lại nghĩ cô gái này đang trào phúng cô ta không quản được con trai của mình, muốn dời mục tiêu cãi nhau với cô.
Lâm Hạ Vy vẫn tiếp tục nói: "Ở đây có câu ngạn ngữ lấy ơn báo oán, dùng cái gì trả ơn? Tôi cảm thấy nói rất có đạo lý, nhưng vẫn phải nhắc nhở các người, không phải tất cả mọi người đều lương thiện như chúng tôi.”
Nghe được lời nói khó hiểu của cô gái này, Trịnh Dật Lệ không biết bị làm sao vậy, cằm đột nhiên răng rắc một tiếng, sau đó ánh mắt thẳng tắp, như là nhìn thấy một mảnh hỗn loạn, điên cuồng, đỏ tươi, khủng bố, đại não ong ong một tiếng người cũng không tự giác lui về phía sau hai bước, một lúc lâu sau mới phản ứng lại nhịp tim đập thình thịch không bình thường của mình, sinh ra một chút hoảng loạn.
“Chị mới không lương thiện! Chị một chút cũng không lương thiện! Chị là mụ phù thuỷ, người xấu, chị đi c.h.ế.t đi!”
"Nhỏ mọn như vậy, các người muốn bị trời đánh, muốn ra cửa liền bị xe đụng, bị người đánh!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/linh-hon-huyen-bi-dai-lao-yeu-duoi-tro-thanh-sieu-sao/chuong-222.html.]
Nghe xong nhân viên nhỏ giọng nói rõ tình huống, nhân viên bảo vệ trực tiếp ôm lấy cậu bé còn nhỏ tuổi đã miệng đầy thô tục này, trên mặt mang theo thần thái ác ý vừa giống như người trưởng thành, lại giống như là đứa trẻ tuổi này mới có, dùng hai tay khống chế tay chân đá loạn xạ của cậu bé, hỏi mẹ cậu bé ngồi ở thùng xe nào.
Hiện tại, Trịnh Dật Lệ cũng không còn tâm tình tiếp tục làm ầm ĩ nữa, vẻ mặt kỳ lạ vuốt cằm của mình, hơn nửa ngày sau mới nói ra số chỗ ngồi, mơ màng đi theo nhân viên bảo vệ rời khỏi thùng xe hạng nhất.
Chỉ để lại trong xe tiếng chửi bậy và cố chấp của trẻ con đối với đồ ăn vặt.
Vốn dĩ còn muốn len lén đi gây trở ngại cho cậu bé kia hệ thống nghe xong lời của ký chủ nói, muốn hỏi đứa bé này về sau sẽ gặp phải chuyện gì lại có chút không muốn hỏi hoặc là không dám hỏi, rốt cuộc nhịn không được, hỏi bọn họ lát nữa sẽ gặp phải cái gì, Lâm Hạ Vy ngẩng đầu chỉ nói: "Đại khái là một chuyện so với tưởng tượng của cậu bé còn đáng sợ hơn rất nhiều.”
Vậy, cô có thể cứu được sao?
Vận mệnh của một số người đích xác có thể thay đổi, nhưng vận mệnh của một số người cho dù muốn tránh như thế nào, vĩnh viễn sẽ trở lại cùng một điểm cuối. Số phận có thể bị thay đổi chỉ là số ít, nếu không vận mệnh cũng không gọi là vận mệnh.
"Các vị, đoàn tàu sắp tới trạm tỉnh Tấn, mời quý khách muốn xuống xe ở trạm tỉnh Tấn chuẩn bị sẵn sàng trước..."
Cũng không quá lâu, địa điểm mà nhóm người Lâm Hạ Vy muốn đến sắp tới rồi, đợi ra khỏi trạm, người mô giới bất động sản phụ trách tiêu thụ tòa nhà kia sẽ đón bọn họ trực tiếp đi tới căn nhà đó, thập phần thuận tiện.
【 Tôi đều tra qua rồi, giá phòng ở tỉnh Tấn đại khái là ba bốn chục nghìn đồng tiền, biệt thự nằm ở đoạn đường tốt nhất giá cả có thể đạt tới từ tám chục nghìn đồng tiền trở lên, chúng ta hiện tại đi xem phòng ở tổng cộng có sáu trăm mét vuông, còn mang theo một mẫu tư sân vườn! Nhưng chỉ cần mười ngàn đồng tiền là có thể mua được. Có phải hay không cực kỳ rẻ! 】
Nương theo rất nhiều hành khách xuống trạm, hệ thống rất nhanh quên chuyện vừa mới xảy ra, giới thiệu cho Lâm Hạ Vy "của hời" mà chính mình nhìn trúng.
【 Bởi vì cái kia vùng không có đặc biệt gần theo dõi, tôi trực tiếp dùng vệ tinh của Hoa Quốc xem, hình ảnh trên vệ tinh thoạt nhìn cùng người môi giới phóng ra hình ảnh giống nhau như đúc, không phải là gạt người đâu! 】
Nghe giá cả rõ ràng có vấn đề, Cố Sướng, Lâm Hạ Vy, từng làm người hoặc là miễn cưỡng tính là người Tiểu Viên đều không nói chuyện. Đi xem trước rồi nói sau, cho dù có vấn đề gì bọn họ cũng không sợ.
Nói không chừng, thật sự có của hời để nhặt đâu?
Người môi giới quả nhiên tận chức lái xe ở cửa ra vào chờ "khách quý", nhìn thấy bọn họ trong ánh mắt người môi giới toả sáng một cách nhanh chóng, sau khi đón được hai người, thậm chí chủ động đề xuất muốn dẫn bọn họ đi ăn một bữa cơm trước?
Hệ thống nhìn phục vụ tri kỷ như thế người môi giới, cảm động cực kỳ: 【 Woa, này thật đúng là người tốt nha! Nhà ở chắc chắn cũng rất tôt! 】
Người môi giới Cổ Phi Bằng trong lòng đang cầu nguyện, phù hộ hai người trẻ tuổi từ nơi khác tới ngàn vạn lần nhìn trúng căn nhà này, nhanh chóng mua lại đi.
Chỉ cần có thể sảng khoái mua lại căn nhà đó, một bữa cơm lại tính là cái gì!
Nhưng mà, hai người cũng không cần ăn cơm, liền từ chối lời đề nghị sắp xếp cơm tối của đối phương, trực tiếp để cho anh ta mang bọn họ đi xem nhà ở, hết thảy chờ xem nhà xong lại nói.
Ở đầu kia, Trịnh Dật Lệ cũng xuống xe ở trạm tỉnh Tấn vẫn bị đứa con trai tức giận làm ầm ĩ, ầm ĩ đến mức đầu cũng muốn nổ tung, làm sao còn nhớ rõ lời cô gái vừa rồi đã nói với cô ta, chỉ cầu tổ tông này có thể hay không buông tha chính mình, cho cô ta một chút yên tĩnh.
“Đợi lát nữa đến nhà chị gái của ba con ăn ngon! Con muốn ăn cái gì mẹ cũng đều kêu hai bác mua cho con!”
Nghe đến đó, trong lòng Đỗ Lãng vẫn cảm thấy ấm ức, nhưng miễn cưỡng có thể tiếp tục cùng cô ta cò kè mặc cả.
“Vậy cơm nước xong, buổi tối con còn muốn ăn đùi gà rán!”