Linh Hồn Huyền Bí, Đại Lão Yếu Đuối Trở Thành Siêu Sao - Chương 186
Cập nhật lúc: 2024-09-10 18:10:49
Lượt xem: 75
Vương Đồng bố trí xong công việc, ra khỏi phòng để báo cáo tình huống nơi này với đội trưởng Hồ —— người vừa trở thành chủ nhiệm. Đội trưởng Hồ cũng báo mới vừa nãy bọn họ đã khẩn cấp điều động lực lượng điều tra người vận chuyển văn vật cùng phụ trách an ninh của viện bảo tàng năm đó, nếu có tin tức sẽ lập tức thông báo cho cô ta.
Người xem phòng phát sóng trực tiếp đợi hồi lâu mới một lần nữa nghe được chủ kênh mở mic, đều cho rằng cô muốn nói ra chân tướng của nguyền rủa, cô lại nhẫn nại kể về câu chuyện thật lâu thật lâu trước kia.
“Rất nhiều năm trước, một học sinh có chí hướng rộng lớn đã nộp hồ sơ vào ngành khoa học kỹ thuật bảo vệ văn vật tốt nhất cả nước. Ước mơ là thông qua lực lượng của chính mình sửa chữa những món văn vật trân quý chôn giấu dưới lòng đất, dùng đôi tay giao cho chúng nó sinh mệnh thứ hai, tái hiện lại ký ức lịch sử.”
“Anh ta thật may mắn, gặp phải giáo viên cùng bạn học giỏi, cùng những đối tác làm việc trên cùng một chiến tuyến cùng nhau phấn đấu. Mọi người vì mục đích kế thừa lịch sử, để văn vật để tiếp nối và thể hiện cội nguồn văn hóa mà gắt gao tụ ở bên nhau.”
“Trong đó, anh ta đã gặp được một người thầy mà anh ta vô cùng kính trọng, thầy không chỉ có học thức hơn người, có kinh nghiệm phong phú mà còn có linh hồn ngay thẳng trong sáng. Dùng vài thập niên vẫn y như một mà cống hiến hết mình cho văn vật làm tấm gương cho người trẻ tuổi có tinh thần giống ông ta.”
“Ngoài những việc liên quan đến văn vật bọn họ cũng gặp được rất nhiều cám dỗ từ thế giới bên ngoài. Hy vọng trong tay bọn họ sót lại một ít bảo bối, có cơ hội để bọn họ hỗ trợ chế tạo hàng giả, thậm chí nhờ bọn họ hỗ trợ đem của quý của tổ quốc lén bán ra nước ngoài…… Trong đó ích lợi dụ hoặc cùng mạo hiểm thì không cần nhiều lời.”
“Mỗi lần nhìn đến những kẻ bị ích lợi che mắt, nhìn thấy sự thật cùng “kẻ trộm mộ” ẩn giấu, anh ta đều sẽ vô cùng đau lòng và phẫn hận.”
“Anh ta công tác trong ngành này một năm lại một năm, thời điểm mê mang anh ta cũng từng hỏi thầy mình làm thế nào để có tâm đắc như hiện giờ. Thầy của anh ta trả lời rằng: Giữ vững trái tim, trước sau luôn duy trì sự kính sợ cùng yêu thương.”
“Năm đó, trong nhà học sinh đột nhiên xảy ra chuyện.”
“Mẹ anh ta mắc bệnh nặng, nhu cầu cấp bách cần một khoản tiền trị liệu rất lớn, lại cần dùng loại thuốc nhập khẩu tiên tiến và đắt tiền nhất.”
“Tiền lương của anh ta không cao nên trong túi chẳng có bao nhiêu tiền, cho dù có sự giúp đỡ nhất định của bạn bè thân thích, thầy cô đồng nghiệp cũng vẫn như cũ là như muối bỏ biển. Thấy bệnh tình của mẹ không thể kiểm soát được, bỗng nhiên có người tìm tới anh ta, nói chỉ cần anh ta hổ trợ làm một việc rất nhỏ là có thể cung cấp liên tục cho mẹ anh ta loại thuốc nhập khẩu đặc hiệu, cho đến khi mẹ anh ta qua đời.”
Người xem phòng phát sóng trực tiếp nghe đến đó chỉ cảm thấy trong nháy mắt trái tim như bay lên, sôi nổi muốn biết chuyện tiếp theo.
【 Không lẽ là…… Anh ta thật sự thỏa hiệp, vứt bỏ những thứ mà tổ tiên cha ông chúng ta lưu lại! 】
【 Xong rồi xong rồi, có lẽ anh ta không có trực tiếp bán văn vật đi, nhưng là anh ta đóng vai trò quân cờ trong đó, gây ra hậu quả khủng khiếp! 】
【 Có lẽ nào…… Sau đó anh ta cũng bị nguyền rủa! Đến tột cùng người này là ai vậy! 】
Lâm Hạ Vy tạm dừng ở chỗ này một lát, lại nhanh chóng nói tiếp.
“Mẹ anh ta chống đỡ được một khoảng thời gian, sau đó lại qua đời, nghe nói lúc mất cũng không quá thống khổ, bà ta mỉm cười nhắm mắt. Người học sinh đau buồn một khoảng thời gian lại lần nữa quay lại với công việc, càng thêm nghiêm túc cùng nhập tâm vào đó.”
“Nhưng có người tố cáo nặc danh với đơn vị của anh ta nói anh ta cấu kết với người ngoài bán đứng bí mật đổi lấy thuốc nhập khẩu.”
“Trong quá trình điều tra tuy rằng không có tìm được chứng cứ xác thực, nhưng đúng là tra ra không ít điểm đáng ngờ. Vì tị hiềm, anh ta bị chuyển sang đơn vị khác, không hề tiếp xúc trực tiếp với văn vật.”
“Vài năm sau, anh ta cũng đã chết.”
“Không sai, anh ta trở thành người đầu tiên c.h.ế.t sau khi tiếp xúc với văn vật bị nguyền rủa.”
【??? Như thế nào lại đột nhiên như vậy! 】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/linh-hon-huyen-bi-dai-lao-yeu-duoi-tro-thanh-sieu-sao/chuong-186.html.]
【…… Anh ta bán đứng tin tức, hoặc là làm nội ứng, trở thành người đầu tiên chịu nguyền rủa sao? 】
【 Không phải, tại sao lại c.h.ế.t chứ! Còn những người khác thì sao? 】
Lâm Hạ Vy vừa nói xong những lời này, bình luận bay nhanh trên khu vực bình luận, giám đốc viện bảo tàng ở một bên nghe thấy cô phát sóng trực tiếp, nôi dung cô nói đúng thật khiến ông ta nhớ tới người kia, nhưng nghe nói người đó cùng mẹ anh ta đều đã qua dời do bệnh, như thế nào lại liên quan đến chuyện nguyền rủa chứ.
“Người thứ hai lớn tuổi hơn người đầu tiên một ít, quá khứ của anh ta cùng người khác không quá giống nhau. Anh ta cũng không có thông qua học tập cùng thi cử chính quy để tiến vào ngành này mà là ở một thời điểm rất sớm liền trở thành học trò của một người rất lợi hại. Anh ta đọc sách không nhiều lắm, năng lực thực tiến lại cực kì mạnh, tích lũy kinh nghiệm dị thường phong phú khi đi theo thầy mình.”
“Anh ta kết hôn rất sớm, sinh con cũng sớm, bởi vậy áp lực kinh tế đè trên người anh ta vẫn luôn rất nặng. Ngoài công tác chính thức anh ta còn thường xuyên lén nhận đơn hàng giúp người ta sửa chữa một ít đồ sưu tập cá nhân, cũng sẽ giúp người khác phân biệt văn vật là thật hay giả.”
“Không chỉ có tâm tư kín đáo, làm việc tinh tế mà anh ta còn khéo tay, càng có tiếng là có nhân duyên tốt. Nhưng sau đó anh ta cũng đã chết, trở thành người thứ hai chịu nguyền rủa.”
【???? 】
【!!!! 】
【 Cái quỷ gì vậy, vì cái gì đột nhiên lại c.h.ế.t một người nữa, cũng quá bất ngờ! Chẳng lẽ vì kinh tế gia đình nên anh ta cũng làm chuyện gì xấu sao? 】
【 Nguyền rủa này cuối cùng là trừng phạt người chạm vào nó, hay là trừng phạt người thật sự làm chuyện xấu chứ! Tôi đã hoàn toàn không hiểu nổi! 】
Giám đốc nghe đến đó gương mặt lập tức sa sầm xuống, ông ta biết người thứ hai mà cô nhắc đến, còn tự mình nâng quan tài lúc đưa đối phương đi chôn, thật sự không muốn trên mạng xuất hiện ngôn luận có khả năng dẫn dắt công chúng vạch trần chuyện xưa của người đó như vậy.
“Người thứ ba là một vị tiền bối, lớn tuổi hơn hai người trước một ít. Thời trẻ ông ta là một người khá tốt, có năng lực, nhưng tuổi tác càng lớn kinh nghiệm càng nhiều thì tính tính của ông ta cũng càng lúc càng lớn, thái độ làm việc cũng không bằng lúc trước. Sau đó, ông ta mất tích.”
Nghe đến đây, giám đốc viện bảo tàng không thể im lặng được nữa, ông ta mở miệng nhắc nhở Lâm Hạ Vy: “Trước mắt còn không có chứng cứ, đặc biệt là chuyện vô cùng trọng đại liên quan đến danh dự cả đời của bọn họ mong cô đừng tùy ý nói bậy.”
Lâm Hạ Vy quay đầu nhìn về phía ông ta, bỗng nhiên từ phía sau truyền đến một giọng nói do dự.
“Tôi không biết chỗ này có tính là sai sót hay không?”
Sự chú ý của mọi người lập tức chuyển dời đến vị cảnh sát này, giám đốc viện bảo tàng cũng lập tức xoay người xem tài liệu trong tay anh ta.
“Theo lý, Mao Giai Thụy không có tư cách tiến vào mấy chỗ này, lại làm trợ thủ giúp nhóm người Mao Gia Vận.”
Nghe cảnh sát hỏi chuyện, trên mặt mọi người đều có chút xấu hổ. Lúc ấy Mao Giai Thụy còn đang đi học, nhưng đã xác định phải đi con đường này, cũng đi theo cha anh ta học tập rất nhiều năm. Chủ yếu vẫn là mấy năm trước chế độ quản lý không được chính quy như bây giờ, mọi người hiểu Mao Giai Thụy đến tận gốc rễ nên cho phép anh ta dùng thân phận học trò đi theo Mao Gia Vận đến đó để mở rộng tầm mắt.
“Nhưng mà mọi cử chỉ hành động của Mao Giai Thụy cũng bị cameras giám sát.”
Giám đốc viện bảo tàng chỉ có thể giải thích một câu như vậy.
Lâm Hạ Vy quay đầu nói: “Nhìn xem cameras, lúc cha con bọn họ sửa chữa văn vật, cameras vẫn luôn có thể giám sát được toàn bộ quá trình hay không.”
Lúc này, Vương Đồng cũng nhận được một cuộc gọi: “Người vận chuyển hàng hóa năm đó đã gặp tai nạn qua đời, người phụ trách an ninh cũng ra nước ngoài, tạm thời không liên lạc được.”