Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Linh Hồn Huyền Bí, Đại Lão Yếu Đuối Trở Thành Siêu Sao - Chương 184

Cập nhật lúc: 2024-09-10 18:09:34
Lượt xem: 67

Trong bệnh viện đang xảy ra một chuyện khôi hài.

Một người đàn ông trung niên xông vào khu nằm viện, vạt áo ông ta nhăn nhúm, tóc rối bời, hơi có chút lôi thôi lếch thếch bộ dạng rất là mệt mỏi, vừa tiến vào vừa lớn tiếng kêu: “Mao Gia Vận đâu! Mao Gia Vận đâu rồi!”

Trong mắt ông ta lập lòe tia hưng phấn cùng ác ý nào đó, sắc mặt còn mang theo nụ cười kỳ dị, bệnh nhân cùng người nhà xung quanh nhìn thấy người này trương dương như vậy đều cầm lòng không đậu mà tránh đi ông ta, nghĩ người này chắc không phải tinh thần có vấn đề đấy chứ.

Ông ta vừa đi vừa kêu la cả đoạn đường từ lầu 1 lên lầu 3, y tá lầu 3 nhắc nhở không được ồn ào trong bệnh viện, nhân viên bảo vệ nghe thông báo cũng đến cảnh cáo ông ta giữ im lặng. Đồng thời, yêu cầu ông ta xác nhận thông tin cá nhân, định đến phòng nào thăm bệnh nhân nào.

Người kia không kiên nhẫn móc ra căn cước công dân của chính mình, lại giơ ra chiếc đồng hồ hàng hiệu trên cổ tay cùng di động chứa một cái tên nào đó ra trước mắt bọn họ.

“Tôi tìm Mao Gia Vận! Mao Gia Vận biết không! Tôi biết ông ta nằm bệnh viện này, các người nhanh nói cho tôi biết ông ta đang ở chỗ nào, đừng phí thời gian của tôi!”

“Nghe nói ông ta bệnh không nhẹ, tôi phải tranh thủ thời gian!”

Lời nói không kiên nhẫn của ông ta khiến người khác cảm thấy không thoải mái, nào có người bình thường nào đến thăm bệnh lại cư xử như thế. Nhưng nhân viên bảo vệ sau khi xác minh thân phận của ông ta không có gì bất thường chỉ có thể bảo ông ta chú ý một chút.

Lúc này, người đàn ông trung niên liếc thấy vợ cùng con dâu của Mao Gia Vận ngồi trên hành lang bèn kích động kêu to!

“Cuối cùng cũng tìm được các người rồi!”

“Mao Gia Vận c.h.ế.t chưa! Tôi tới còn kịp đúng không?”

Người trong cả tầng lầu đều không khỏi nhìn về phía này, người đàn ông này lại muốn hiệu quả như vậy, vui sướng khi người gặp họa mà cảm thán trong lòng tên khốn Mao Gia Vận cuối cùng cũng gặp báo ứng rồi! Thật là ông trời có mắt mà!

Trong văn phòng giám đốc viện bảo tàng, một đám chuyên gia nghe người con gái xa lạ nói với bọn họ một số linh kiện trên chiếc hộp đồng khắc cảnh tượng g.i.ế.c người tế trụ đã bị thay bằng đồ dỏm, trên mặt bọn họ đều là biểu cảm không tin.

Nhân viên phụ trách phòng triển lãm kiên nhẫn giải thích với cô: “Vật trưng bày trong viện bảo tàng tuyệt đối là chính phẩm, dựa theo sự bảo vệ, giữ gìn hiện tại thì tuyệt đối không có khả năng xảy ra việc bị thay bằng đồ dỏm.”

“Từ khai quật đến vận chuyển sửa chữa, triển lãm, mỗi một phân đoạn đều được kiểm tra nghiêm ngặt, được giám sát bằng công nghệ cao 24/24, sao cô lại có ý nghĩ như vậy?”

“Huống chi, đây không phải văn vật bình thường, đây là văn vật cấp 1! Được chứng nhận bởi chuyên gia có thẩm quyền nhất, thậm chí trân quý đến mức cấm trưng bày ở nước ngoài, nếu cô muốn nói có người động tay động chân, vậy cô nói xảy ra sai sót ở chỗ nào, phân đoạn nào?”

Toàn bộ quá trình khai quật, vận chuyển của cả lô văn vật bao gồm chiếc hộp đồng có khắc cảnh g.i.ế.c người tế trụ cũng đều có để lại dấu vết, rất nhiều chuyên gia chuyên môn nghiên cứu giám định cũng thông qua thí nghiệm bằng dụng cụ khoa học hiện đại, không thể sai được.

Kỹ thuật làm giả đồ đồng hiện nay đã đến trình độ điêu luyện sắc sảo, mắt thường khó có thể phân biệt được, không phải chuyên gia hay học giả có nghiên cứu cực cao thì khó có thể đưa ra phán đoán dù cho có căn cứ chi tiết hay mượn dùng các dụng cụ chuyên nghiệp.

Vật này đã từng trưng bày rất lâu ở viện bảo tàng số 1, rất nhiều chuyên gia học giả đến đây học tập, nghiên cứu cũng chưa nhìn ra điều bất thường, cô lại căn cứ vào đâu mà kết luận thứ này nửa thật nửa giả?

Người phụ trách lần này là Vương Đồng mới vừa được thăng chức không lâu, cô ta nhẹ giọng dò hỏi nhân viên công tác bên cạnh: “Chúng tôi là người ngoài nghề không hiểu biết văn vật, muốn hỏi nếu muốn giám định lại một lần thì có phiền phức lắm không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/linh-hon-huyen-bi-dai-lao-yeu-duoi-tro-thanh-sieu-sao/chuong-184.html.]

Người nọ dùng sức gật đầu, muốn tổ chức buổi giám định với lượng lớn chuyên gia vốn không phải chuyện dễ dàng. Không nói chi phí cần thiết, còn phải suy xét đến khả năng gây thương tổn lần thứ hai đối với văn vật, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là trách nhiệm quá nặng nề! Viện bảo tàng không có khả năng vì lời nói vô căn cứ của một người mà tiến hành giám định một lần nữa.

“Nếu tôi nói tôi nhìn ra được các người nhất định không tin, vậy tôi liền nói rõ một chút sai sót nằm ở phân đoạn nào.”

“Không phải chỉ một mà từ khi khai quật đến vận chuyển lại đến trưng bày, một đám nội quỷ trông coi tự trộm, treo đầu dê bán thịt chó.”

Mọi người thấy cô nói nghiêm túc như vậy đều cảm thấy dở khóc dở cười, cô bé này là xem điện ảnh, tiểu thuyết quá nhiều rồi đúng không.

Nhưng trong ánh mắt của mấy người lóe lên một tia gì đó, chủ yếu là bọn họ nhớ đến đội ngũ năm đó tiếp xúc với thứ này, nhớ tới tình hình của những người đó gần đây.

Lúc này, Dương Đức Vũ đang ở hành lang bệnh viện tuyên dương “công đức vĩ đại” của ông lão nằm trong phòng bệnh kia.

“Mọi người biết người ở bên trong là ai không, đó chính là cựu giám đốc cực kì nổi tiếng của viện bảo tàng số 1 —— Mao Gia Vận! Nhân vật lớn khó lường của giới văn vật, nhớ năm đó biết bao nhiêu người muốn mời ông ta một bữa cơm, mời mỏi cả miệng đều không thể mời được người!”

“Lý lịch ông ta thì hết chỗ chê, đảm nhiệm một đống chức vị, nghe nói quả thật là làm được không ít việc.”

“Nhưng chính là người này hại tôi mất hai trăm triệu! Hai trăm triệu!”

Nói đến đây, hai mắt Dương Đức Vũ đỏ lên, hễ nhắc đến chuyện này là trong lòng ông ta lại hối hận muốn nhỏ máu! Lúc ấy chính mình bị lợi ích lớn mê muội đầu óc nên mới chui vào cái bẫy lớn như vậy!

Không sai, đây là cái bẫy lớn!

“Chuyên gia này, chuyên gia hàng đầu này không chỉ hại tôi mà còn hại không ít người! Buồn cười nhất chính là loại như ông ta thế mà không hề chịu một chút trách nhiệm nào cho việc mình đã làm, cứ như vậy thoải mái dễ chịu mà hưởng thụ đủ thứ lợi ích!”

Dương Đức Vũ nói xong, oán hận mà nhổ một ngụm nước miếng. Người có mặt ở đây cũng hiểu đại khái người này mấy năm nay chạy theo nghề sưu tầm văn vật nhưng vì không đủ nhãn lực nên mời không ít chuyên gia giám định giúp, trong số đó có người được cho là cựu giám đốc viện bảo tàng số 1 cực nổi tiếng đang nằm trong phòng bệnh kia, kết quả đồ vật được bọn họ giám định là thật lại xuất hiện tại nơi khác, khiến cho người này tiêu một số tiền lớn nhưng đến tay lại là thứ đồ mục nát.

Bởi vì vẫn luôn hoài nghi nhóm chuyên gia hợp mưu tính kế người khác nên người này vẫn luôn ghi hận trong lòng. Lần này nghe nói đối phương bệnh nặng, cố ý chạy tới chế giễu.

Vợ của Mao Gia Vận là Du Phương Nhuận nghe người này bôi nhọ, mắng chửi chồng mình liền kích động tiến lên muốn đánh người đó, lại bị con dâu giữ chặt!

Một người phụ nữ nhỏ gầy hơn năm mươi tuổi với một người đàn ông cường tráng hơn bốn mươi tuổi, nếu cô ta thật sự để mẹ chồng xông lên đánh người này, nhỡ bà ta xảy ra chuyện gì thì cái nhà này đúng thật là không còn người nào!

Mấy năm trước lỗ một vố, vận thế về sau cũng luôn không suôn sẻ, hiện giờ Dương Đức Vũ vô cùng nghèo túng lại thấy vợ của Mao Gia Vận thế nhưng dám mắng chính mình, ông ta hận không thể tiến lên tát vỡ mồm Du Phương Nhuận!

“Con mẹ mày, chồng mày hại tao lỗ mất hai trăm triệu! Tao mắng nó vài câu thì sao, dù sống hay c.h.ế.t đều là xứng đáng!”

“Nếu mày cho tao hai trăm triệu, tao cho mày tuỳ ý mắng cả nhà tao!”

“Không có năng lực trả tiền thì nghe mắng đi, lão già này lẽ ra nên c.h.ế.t từ sớm rồi! Tao ước gì nó c.h.ế.t sớm một chút!”

Dương Đức Vũ mắng chửi thô tục, bị nhân viên bảo vệ ngăn lại chuẩn bị mang ông ta đi. Ông ta bỗng nhiên thấy đám nhân viên viện nghiên cứu văn vật đứng bên cạnh như đã nhận ra điều gì, phẫn hận mà trừng mắt nhìn bọn họ, lại mỉa mai mà chuyển mục tiêu công kích: “Cái gì chuyên gia văn vật, đều là chó má, là một đám lừa đảo liên hợp lại nâng nhau lên mà thôi!”

Loading...