Linh Hồn Huyền Bí, Đại Lão Yếu Đuối Trở Thành Siêu Sao - Chương 182
Cập nhật lúc: 2024-09-10 18:08:53
Lượt xem: 59
Đối mặt ông ta là một cây cột đồng cao ngất, quanh cán là những sinh vật động vật không nhận dạng được quấn quanh, xung quanh còn có một ít cây cột nhỏ như là treo đồ vật gì đó dạng dài.
Không chờ ông ta thấy rõ, vừa cúi đầu đã thấy hai đầu gối bản thân quỳ trên mặt đất, đôi tay bị trói ra sau lưng, trên người không có một thứ gì!
Mao Gia Vận chưa từng chật vật như thế bao giờ, càng không nói đến toàn thân ông ta đều nóng rát như đã từng chịu khổ hình, đầu gối m.á.u thịt mơ hồ bởi vì quỳ gối trong thời gian dài, đau đớn ập đến trong nháy mắt khiến ông ta suýt chút nữa ngất xỉu. Dựa vào ý chí giãy giụa vài cái mới phát giác chính mình bị trói vào một cây cọc gỗ, căn bản không thoát được.
Ông ta lớn tiếng kêu la: “Tụi mày là ai, vì sao bắt tao tới nơi này!”
Người ở đây như thể chẳng nghe được giọng nói của ông ta. Mao Gia Vận thậm chí thấy được không ít người vây xem y hệt như dân chúng bình thường, bọn họ nhìn chính mình như xem trò vui, có người còn cầm công cụ lao động, có người còn gánh theo không ít ngũ cốc, có người còn ôm trẻ con đi lại!
Mao Gia Vận muốn những người này thả chính mình ra, lại bị người phía sau dùng sức đè lại.
Đột nhiên, như là dự cảm đến cái gì tim ông ta đập cực nhanh, thân thể cũng không khỏi run rẩy, ngẩng đầu thấy có người đàn ông xa lạ cầm đao có chút cổ xưa đột nhiên liền hướng về phía ông ta bổ xuống!
Một trận gió to thổi qua, mang theo mùi tanh của máu.
Ông ta nhớ rồi, đây là một quảng trường hiến tế lớn, cách đó không xa có cái bóng dáng đang lắc lắc kéo kéo, đó là hai mảnh cơ thể bị treo lên sau khi chém, người quỳ trên mặt đất đều là tế phẩm dùng cho lần này!
Bầu trời…… tại sao bỗng nhiên lại đảo ngược thế này?
Trong hiện thực, Mao Gia Vận lâm vào hôn mê sau khi giãy giụa kịch liệt, được nhân viên y tế đưa vào phòng cấp cứu!
Tiến vào tầng này, càng đến gần phòng bệnh của hai cha con nhà họ Mao, biểu cảm trên mặt con mèo sứ càng trở nên cảnh giác cùng hung ác, nó nhẹ nhàng gầm nhẹ phóng thích uy áp, dường như muốn dọa sự tồn tại tà ác nào đó.
Ở một toàn nhà nào đó, một người đàn ông đang khẩn trương nhận được cuộc gọi: “Cha con bọn họ sắp không được nữa rồi, cẩn thận một chút, có thể đi bao xa thì đi đi, đừng để bị nguyền rủa tìm đến!”
Không chờ anh ta đặt câu hỏi, đầu dây bên kia đã ngắt liên lạc, chỉ chừa người đàn ông mặt đầy tuyệt vọng cuống cuồng đặt vé máy bay ra nước ngoài!
Lúc trước là con trai hôn mê bất tỉnh phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, sau là người chồng mới vừa tỉnh lại mấy ngày trước lại lần nữa lâm vào hôn mê, bà lão quả thực phải cho đại sư quỳ xuống, trong miệng có chút lộn xộn nói: “Tôi liền nói bọn họ suốt ngày tiếp xúc với mấy thứ trong đất rất tổn hại âm đức, nhưng hai cha con như là trúng bùa mê, căn bản không nghe tôi!”
“Nguyền rủa gì?”
Lãnh đạo viện nghiên cứu nhận ra cấp dưới của mình chính là cha của Mao Giai Thụy, Mao Gia Vận là chuyên gia văn vật nổi danh trong nước đã từng là người quản lý viện bảo tàng số một, cũng biết vợ của ông ta không khỏi mở miệng dò hỏi.
Nhận ra nhóm người này là đồng nghiệp của con trai, trong mắt Du Phương Nhuận hiện lên một tia bài xích cùng thống khổ, bà ta giải thích ngọn nguồn của lời nguyền rủa.
Du Phương Nhuận đã được đính hôn cho Mao Gia Vận từ bé, mười ba tuổi đã gả cho ông ta. Là người phụ nữ thời đại cũ phi thường truyền thống, bảo thủ lại không có văn hóa bà ta có chút kiêng kị việc chồng mình theo ngành này nhưng ngại việc chính mình không có quyền lên tiếng, nói ra chỉ khiến cho Mao Gia Vận càng vắng vẻ chính mình.
Bà ta quản không được chồng mình cũng như không ảnh hưởng được con trai. Con trai Mao Giai Thụy của bọn họ sau khi lớn lên cũng kế thừa nghề nghiệp của cha mình chui đầu vào văn vật.
Hai năm trước, bà ta phát hiện thân thể chồng cùng con trai dường như kém hơn trước một chút, tinh thần cũng không tốt lắm ngẫu nhiên sẽ hoảng hốt thất thần, sau đó đột nhiên trở nên vô cùng lo lắng.
Nhưng bởi vì cha con hai người đều bận rộn công việc, thời gian ở nhà không nhiều lắm, Du Phương Nhuận cũng không nhận ra điều gì đặc biệt khác thường chỉ nghĩ công việc khiến bọn họ quá mệt mỏi, bồi bổ cho bọn họ nhiều một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/linh-hon-huyen-bi-dai-lao-yeu-duoi-tro-thanh-sieu-sao/chuong-182.html.]
“Nửa năm trước, ông Mao bắt đầu thường xuyên gặp ác mộng, còn sẽ đột nhiên kêu la gì đó rồi đột nhiên bật dậy!”
“Lúc đầu tôi còn nghe không rõ lắm, lúc sau mới nghe được cái gì mà nguyền rủa, ông ấy còn không chịu nói.”
Du Phương Nhuận nhớ đến sự lạ thường của chồng, không khỏi run lập cập, rét run cả người.
“Sau đó bị tôi ép buộc, ông ấy mới nói gần đây ổng có nghiên cứu một số văn vật, có thể là quá nhập tâm. Tôi cảm thấy có gì đó không đúng, cả đời ông ấy đều nghiên cứu mấy thứ kia sao còn có thể phản ứng lớn như vậy, thật lâu sau ông ấy mới miễn cưỡng đồng ý cho tôi xem ảnh của mấy thứ đó.”
Khoảnh khắc nhìn thấy con khỉ bằng đồng có chút giống loài người, nụ cười trên mặt quỷ dị mười phần bà ta liền giật mình hoảng sợ! Cho đến khi chồng bà ta giải thích không phải như thế, đó là đồ đựng bằng đồng có khắc con người nhỏ trên đó, bà mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi nghe chồng mình giải thích cho mình cảnh tượng trên đó là gì, Du Phương Nhuận liền đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Hình ảnh được điêu khắc trên đó là cảnh tượng g.i.ế.c người hiến tế thời cổ!
“Trong lòng tôi nghĩ mấy thứ này thật là xúi quẩy, cũng không biết người tạo ra mấy thứ này có phải tâm lý biến thái hay không, nhưng tôi cũng tin ông ấy nhìn mấy thứ này nhiều mới gặp ác mộng.”
“Tôi nào biết được mấy thứ đồ kia thế nhưng có nguyền rủa! Chỉ cần tiếp xúc nó lập tức đều sẽ bị dính lời nguyền!”
Gương mặt của Du Phương Nhuận trở nên vặn vẹo sợ hãi, phẫn nộ mà nghiến răng nghiến lợi, vợ của Mao Giai Thụy bên cạnh nhanh chóng đỡ bà ta đến một bên ngồi xuống nghỉ ngơi.
Sau khi nghe xong nhân viên công tác tại viện nghiên cứu đều cảm thấy hoang đường, mọi người đều là người tiếp xúc với văn vật, cũng không hề có sự việc như vậy phát sinh. Nhưng bà ta nói vô cùng chắc chắn, cha con Mao Giai Thụy đúng thật cũng xảy ra chuyện.
Lãnh đạo nghĩ đến đây, lập tức gọi điện thoại cho người quen.
Vừa mới nghe được Du Phương Nhuận miêu tả, ông ta lập tức nhận ra món văn vật kia đúng thật từng qua tay cha con nhà họ Mao và chắc chắn không chỉ qua tay một mình bọn họ. Nếu người khác bình an vô sự vậy rõ ràng nguyền rủa chỉ là lời bịa đặt.
“Cho tôi hỏi một việc, chính là ——”
Ngắt điện thoại, gương mặt lãnh đạo trở nên quái dị, lúc trước khai quật người chữa trị văn vật đã qua đời hai người, một người sinh bệnh về quê, lại thêm cha con nhà họ Mao đúng là có chút kỳ quái……
Thiếu chút nữa quên mất di động của chính mình còn phát sóng trực tiếp Ngụy Huân bỗng nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng xin lỗi bọn họ, bảo nội dung vừa rồi đều bị cư dân mạng nghe hết.
Người của viện nghiên cứu không rõ tại sao Ngụy Lan lại đây còn dẫn theo em gái, thế nhưng còn phát sóng trực tiếp, lo lắng đây có tính là tiết lộ riêng tư của cha con nhà họ Mao hay không, càng đem lời đồn vô căn cứ truyền ra ngoài!
“Gần đây cũng đã xảy ra một chút chuyện không quá khoa học, nhờ phúc một vị chủ kênh mà đã giải quyết êm xuôi. Nghe nói chuyện của Mao Giai Thụy bên này, liền muốn xin sự giúp đỡ của chủ kênh xem xem là có chuyện gì xảy ra.”
Lãnh đạo còn chưa kịp phản ứng lại, mấy thanh niên đồng nghiệp đã trực tiếp kinh hô: “Có phải là vị chủ kênh thần tiên kia không!”
“Trời ạ, chẳng lẽ thật sự có nguyền rủa!”
“Chúng ta vừa mới xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp huyền học sao?”
Nghe được bên này nhắc đến tên Lâm Hạ Vy, đại sư mới vừa được Du Phương Nhuận mời đến há hốc mồm, quay đầu nói với Du Phương Nhuận: “Chuyện này bà có thể nhờ chủ kênh này giúp.”
“Nếu đến cô ấy cũng giải quyết không được, vậy có lẽ không có bao nhiêu người có thể giải quyết.”