Còn tôi? Không ai dám ngồi gần bên.
Ai cũng biết tôi là tội phạm đặc biệt nguy hiểm, là “bà trùm buôn người”, nên đều tránh xa tôi như tránh dịch.
Thậm chí có cô gan dạ nhổ thẳng nước bọt vào mặt tôi.
Tôi nhìn cô ấy.
Một cô gái thân hình đầy thương tích, quần áo rách rưới, chân tay thon dài, làn da khoẻ mạnh — có thể hình dung cô từng là thiếu nữ hoạt bát, tự tin đến mức nào.
Nhưng khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cô lập tức né tránh, toàn thân run rẩy do phản xạ.
Cái nhổ nước bọt đó — là tàn dư cuối cùng của lòng can đảm, là sự phản kháng cuối cùng còn sót lại của cô.
Khúc Thư Ý lườm tôi rồi định bước đến giải thích.
Tôi lắc đầu, ngăn cô ấy lại.
Tôi gửi tọa độ nơi trú ẩn hiện tại cho đội trưởng. Sau khi xác nhận bên trên đã nhận được, nhiệm vụ cấp trên giao được xem như hoàn thành bước đầu.
Tiếp theo là lên kế hoạch thật kỹ lưỡng, để sớm nhất có thể triệt phá toàn bộ tội phạm ở làng Triệu Bình.
Tôi cho phép mình thả lỏng một chút.
Tôi là đặc công xuất sắc nhất đơn vị, nhưng ở làng Triệu Bình này, mỗi bước đi đều như dẫm trên tảng băng mỏng. Chỉ cần sơ sẩy, tôi sẽ bị dân làng bao vây, không đường thoát.
Tôi từng được huấn luyện trong những cánh rừng rậm nguy hiểm nhất thế giới, đã hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi giữa sa mạc cằn cỗi không một bóng người.
Thể lực lẫn tâm lý đều được rèn luyện xuất sắc. Nhưng lần này… là nhiệm vụ khó khăn nhất tôi từng nhận.
Tại đây, từng ngọn núi, từng con người đều có thể là kẻ thù. Tôi buộc phải bỏ qua mọi đau thương, giả vờ tàn nhẫn, lừa dối tất cả.
Chỉ có như vậy mới cứu được những cô gái đang bị dày vò kia.
Nếu tôi đã cảm thấy gian nan thế này, thì các cô ấy phải sống ra sao?
“Xong rồi, người kiểm tra đã rút rồi, bà chủ Triệu, mấy người có thể ra ngoài được.”
Một giọng đàn ông vang vọng từ bên ngoài cánh cửa sắt.
Tôi nở nụ cười quen thuộc, kéo dài giọng: “Tới liền đây~”
Tôi là người đầu tiên bò ra khỏi mộ hoang.
Bên ngoài, một nhóm đàn ông tụ lại, từ già đến trẻ, mạnh khỏe đến tật nguyền — ai cũng đứng chờ.
“Họ đang chờ đón vợ của mình đấy.” — Người gọi tôi ra cười nói, “May mà bà chủ là phụ nữ, nếu là đàn ông chắc còn phải dè chừng, sợ tranh thủ làm bậy với vợ họ.”
Tôi cười nhạt: “Hóa ra vợ mình là bảo vật quý giá vậy sao?”
“Không hẳn.” — Người đó là hiếm hoi trong làng không mua vợ, có học thức, cũng từng khinh thường việc mua người làm vợ.
“Nếu vợ bọn họ bỏ trốn, bị bắt về, họ còn gọi cả làng tới ‘nếm thử’ một lượt.”
“Tại sao lại như thế?”
“Coi như là cách để cảm ơn. Một người trốn, cả làng phải bỏ công đi tìm. Người ta giúp ông, ông không mở lòng thì lần sau ai giúp nữa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/linh-dac-chung-la-toi-bi-bat-coc/chuong-8-linh-dac-chung-la-toi-bi-bat-coc.html.]
“Với lại… để con nhỏ đó biết lễ độ, xem nó còn dám trốn nữa không… ha ha ha…”
Một ngày sau, tôi nhận lệnh chính thức từ cấp trên.
Họ sắp hành động. Yêu cầu tôi tuyệt đối không để lộ thân phận trước khi việc bắt giữ hoàn tất.
Quả nhiên, có kẻ trong làng báo tin ra ngoài, dân làng biết trước, nhanh chóng chuyển mọi người phụ nữ bị giam giữ vào khu mộ hoang.
Nhưng lần này, bọn chúng bắt đầu nghi ngờ.
“Bà chủ Triệu, sao từ khi cô đến, mới mấy hôm mà đã có hai đợt kiểm tra đột xuất?”
Bên ngoài mộ hoang, vài tên đàn ông tiến đến gần tôi, tay cầm dao.
“Anh em nghi tôi sao?” — Tôi nheo mắt, tay ngầm chuẩn bị phản ứng.
“Không nghi cô thì nghi ai? Trong làng chỉ có cô là người mới, lại có đường dây liên lạc với bên ngoài.”
“Tôi cũng là buôn người mà, chẳng phải đã giúp các anh tránh mấy lần kiểm tra đó sao?”
“Chưa chắc. Lỡ đâu, cái mác buôn người của cô cũng giả?”
Nói xong, họ đồng loạt xông tới!
Tôi không do dự, rút con d.a.o nhỏ giấu trong tay áo, một nhát đ.â.m thẳng vào mắt tên gần nhất!
Cánh cửa đã hé mở, tôi ngay lập tức bắt đầu chiến đấu — né đòn, phản công, đoạt vũ khí, khống chế từng tên.
Sau một hồi quần thảo, bọn họ nằm bẹp dưới đất, hoảng hốt nhìn tôi:
“Cô… rốt cuộc là ai?!”
Tôi không trả lời, chỉ liên tiếp tung đ.ấ.m vào tên gần nhất, kẻ giờ không thể chống cự.
Cho đến khi phía sau vang lên giọng nghiêm nghị:
“Giang Tàn, dừng tay!”
Đội trưởng đã tới.
Chỉ huy đã có mặt.
Đồng đội tôi cũng đến.
Cảnh sát — đã tới nơi.
Tôi lặng lẽ nhìn từng người dân làng Triệu Bình bị còng tay, áp giải lên xe.
Họ nhìn tôi căm ghét, như chỉ chờ có cơ hội để lao vào đánh tôi, nhưng đặc cảnh phía sau không để xảy ra điều đó — họ bị đẩy, mặt nhăn nhó vì đau đớn.
Mụ già thân thể dính đầy máu, đi ngang qua, vừa khóc vừa gào lên:
“Con tiện nhân! Trả chồng cho tao! Trả Cẩu Tử cho tao!”
“Mày đúng là khốn nạn! Mày g.i.ế.c c.h.ế.t chồng tao, con tao! Tao nguyền rủa mày không được c.h.ế.t yên ổn!”
Rồi đủ loại lời lẽ chửi rủa tục tĩu, hạ tiện.