Liêu Xuân: Dùng Sắc Hầu Người - Chương 57:
Cập nhật lúc: 2025-10-18 04:40:55
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ta cảm thấy ngài ... ý là Lục đại nhân chỉ là việc công bằng mà thôi. Thiên tử phạm pháp cũng xử tội như thường dân, ... bao giờ cảm thấy tính mạng của so với khác là thấp hèn cả. Hôm đó nếu Lục đại nhân kịp thời cứu giúp, chỉ e cái mạng nhỏ của mất .”
Tuy Vạn Ninh gây phiền phức cho nàng phần lớn cũng là vì Lục Yến Đình nhưng chuyện nào chuyện đó, đêm đó Lục Yến Đình từ ngoài thành vội vã trở về về cứu nàng, cũng là sự thật.
Tuy nhiên Thẩm Lệnh Nghi thẳng như , cũng là vì nàng tin Ôn Cửu Khanh rõ nguyên do trong đó. Tuy hai nhiều năm gặp nhưng Thẩm Lệnh Nghi vẫn luôn coi Ôn Cửu Khanh như bằng hữu của .
Ôn Cửu Khanh ánh mắt khẽ lóe lên, lúc Thẩm Lệnh Nghi, trong ánh mắt mang theo một chút ý tứ dò xét sâu xa.
“Vậy thì Giảo Giảo, ngươi Lục đại nhân cuối cùng đối phó với Vạn Ninh như thế nào ?”
Thẩm Lệnh Nghi hiểu, Vạn Ninh ở đường hòa , cớ gì chuyện Lục Yến Đình đối phó với ả?
Ôn Cửu Khanh sự mờ mịt trong mắt Thẩm Lệnh Nghi, thản nhiên như mây gió mà cầm lấy chiếc quạt nhỏ bên cạnh, tiến đến bếp lò quạt lên.
“Trước đây , Lục đại nhân là kẻ thù tất báo nhưng và riêng tư ít khi tiếp xúc, cho nên những chuyện về cũng chỉ là đồn mà thôi. Vạn Ninh...”
Ôn Cửu Khanh dừng , nhíu mày thở dài một : “Vào cái đêm bắt giam Vạn Ninh, Lục đại nhân sạch sẽ bộ những mà Vạn Ninh định mang đến Bắc Liêu hòa .”
“Thay ...” Tim Thẩm Lệnh Nghi thắt , tuy vẫn thể hiểu sâu ý trong lời của Ôn Cửu Khanh nhưng mơ hồ cũng vài suy đoán.
Ôn Cửu Khanh gật đầu:
“Quan hệ giữa chúng và Bắc Liêu, hợp lâu tan, tan lâu hợp, bao nhiêu năm nay, bao giờ thái bình . Hiện giờ Bắc Liêu chia hai thế lực, một phe là Đại hoàng tử Cáp Thập, một phe là Cửu hoàng thúc Thác Thạc, thái độ của hai phe đối với triều Đại Chu chúng khác .”
Thẩm Lệnh Nghi đây từng cơ hội tận tai những chủ đề liên quan đến phong vân triều chính , bèn mở to đôi mắt sáng long lanh, ngây ngốc Ôn Cửu Khanh, vẻ mặt đầy khao khát.
“Khác thế nào?” Thấy Ôn Cửu Khanh đột nhiên ngừng lời, Thẩm Lệnh Nghi còn nhịn mà thúc giục một tiếng.
“Đại hoàng tử chủ chiến, Cửu hoàng thúc chủ hòa, phương thức trị quốc của hai khác .”
“Vậy công chúa Vạn Ninh gả cho...”
“Cửu hoàng thúc, Thác Thạc.”
Thẩm Lệnh Nghi sững , khỏi nhớ bức thư do Đại hoàng tử Cáp Thập mà nàng thấy trong thư phòng của Ngũ Hoàng tử.
Đã Đại hoàng tử và Ngũ Hoàng tử thư từ qua , tức là hai sớm quen , hơn nữa đây nàng cũng tình cờ từ miệng Tê Sơn, giao tình giữa Ngũ Hoàng tử và Mục Vương hề cạn.
Vậy tại bây giờ Vạn Ninh gả cho Cửu hoàng thúc, chứ Đại hoàng tử?
“Là để công chúa qua đó... ly gián Bắc Liêu ?” Nàng lập tức cẩn thận đoán.
Ôn Cửu Khanh kinh ngạc nàng hỏi: “Lục Yến Đình với ngươi những điều ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lieu-xuan-dung-sac-hau-nguoi/chuong-57.html.]
Thẩm Lệnh Nghi lắc đầu: “Chưa từng.”
Ôn Cửu Khanh mím môi, vẻ suy tư:
“ , Thánh thượng ý gây loạn. Bắc Liêu binh hùng tướng mạnh, nếu thật sự một ngày hai nước đối đầu trực diện, phần thắng của chúng lớn, cho nên để Đại hoàng tử rằng triều Đại Chu chúng bề ngoài là ủng hộ Cửu hoàng thúc của thì giữa họ mới luôn ở trong trạng thái kiềm chế lẫn . Cái gọi là trong lo yên thì ngoài họa khó nổi.”
“Vậy công chúa Vạn Ninh...” Thẩm Lệnh Nghi lúc mới xem như hiểu , Vạn Ninh , lẽ thật sự chính là vạn dặm trở về.
“Vốn dĩ trong theo một nửa là của chính ả, rời nước xa gả đến Bắc Liêu, khi đến đó, sống c.h.ế.t giàu sang của ả thật sự đều do chính ả định đoạt.”
Ôn Cửu Khanh dùng từ vẻ tiếc nuối nhưng biểu cảm mặt chút đổi thương cảm nào:
“Nếu cận, ban đầu ả cũng thể thoải mái hơn một chút, ít nhất gặp gặp vật còn thể vơi nỗi nhớ quê hương. bây giờ, chỉ e ả ở Bắc Liêu vững cũng khó.”
Thẩm Lệnh Nghi im lặng.
Những lời của Ôn Cửu Khanh rõ ràng khiến khó đoán dụng ý của Lục Yến Đình khi đối xử với Vạn Ninh như .
Rút củi đáy nồi, chặt đứt đường lui, trời cao hoàng đế xa, Vạn Ninh đến Bắc Liêu cơ bản là tương đương với việc kêu trời trời thấu, gọi đất đất chẳng .
Chuyện thậm chí giống như dùng d.a.o cùn g.i.ế.c , giày vò tâm trí con còn tàn nhẫn hơn nhiều so với việc một nhát kết liễu tính mạng đó.
“Vậy chỉ thể hy vọng công chúa... việc thuận lợi .” Im lặng một lát, Thẩm Lệnh Nghi né tránh ánh mắt của Ôn Cửu Khanh, cầm lấy chén trong tay uống một ngụm.
Nước nguội vì thêm một vị trần bì, cho nên trong vị ngọt còn vương một chút chua đắng. Thẩm Lệnh Nghi nhíu mày, giơ tay đặt chén lên bàn.
“Giảo Giảo, ngươi quen Lục đại nhân thế nào?” Ôn Cửu Khanh liếc chén Thẩm Lệnh Nghi đặt xuống hỏi.
Thẩm Lệnh Nghi khẽ c.ắ.n môi, đột nhiên hít một thật sâu: “Trước khi trả lời câu hỏi của Tiểu hầu gia, thể hỏi Tiểu hầu gia một câu ?”
“Dĩ nhiên thể nhưng, ngươi định cứ mãi cứ 'Tiểu hầu gia, Tiểu hầu gia' mà gọi ?” Bỏ qua câu hỏi, Ôn Cửu Khanh trêu chọc Thẩm Lệnh Nghi một câu .
Thấy Thẩm Lệnh Nghi đỏ bừng mặt, mới giơ hai tay lên giả vờ xin tha: “Được , gì hỏi, ngươi cứ hỏi .”
Bầu khí trò chuyện mật như khiến Thẩm Lệnh Nghi nhất thời nhớ thời gian thưởng bàn tranh cùng Ôn Cửu Khanh đây.
Thực thời gian trốn việc trong hậu viện của Đan Thanh Trai đó đối với Thẩm Lệnh Nghi mà là vô cùng quý giá.
Bởi vì lúc đó, nàng là nha chạy vặt giúp Trình Dư Yên ở Thu Thủy Viện, càng cần vì miếng cơm manh áo mà luôn vẽ những bức thư họa thích.
Khoảnh khắc đó, nàng chính là nàng, thể chiêm ngưỡng bút tích thật, khiêm tốn học vẽ, thể thế tục quấy rầy.
Cho nên đối với Thẩm Lệnh Nghi mà , dù phận thật sự của Ôn Cửu Khanh, nàng đối với cũng từng cái cảm giác ngưỡng vọng và lúng túng như đối với Lục Yến Đình.
Nghĩ đến đây, Thẩm Lệnh Nghi liền mở miệng hỏi thẳng: “Thời gian tại ngài đến Đan Thanh Trai nữa?”