Liêu Xuân: Dùng Sắc Hầu Người - Chương 253: Dùng Sắc Hầu Người 1122
Cập nhật lúc: 2025-12-30 12:45:52
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V9isjfm8I
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“A tỷ, tỷ yên tâm, đây.” Thẩm Hoài Trúc xong chắp tay với Thẩm Lệnh Nghi, đó .
Nhìn bóng lưng Thẩm Hoài Trúc dần khuất trong màn đêm mịt mùng bên ngoài, Thẩm Lệnh Nghi bất giác hét lớn gọi một tiếng...
“Hoài Trúc!”
Bóng hình đang xa trong bóng chiều khẽ khựng .
Thẩm Lệnh Nghi kìm nén nỗi đau ly biệt dặn dò: “Đệ bảo trọng nhiều hơn!”
Bóng hình cao lớn thẳng tắp cách cánh cửa hoa rủ vẫy tay với nàng, đó lập tức biến mất trong hành lang sâu hun hút...
Mấy ngày tiếp theo, Thẩm Lệnh Nghi đều yên lặng ở trong Ẩn Trúc Viện. Mỗi ngày ngoài việc ăn uống ngủ nghỉ, thời gian còn nàng đều ở trong thư phòng của Lục Yến Đình vẽ tranh.
Từng bức từng bức một, nàng như thể mệt mỏi, như trong hai ngày chép tất cả các bức tranh trong thư phòng của Lục Yến Đình , vẽ từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn.
Mãi cho đến đêm ngày hẹn với Tang Cát khỏi thành, Thẩm Lệnh Nghi mới vội vàng một chuyến đến Thu Thủy Viện.
Sau khi Thẩm Lệnh Nghi , Tri Xuân vẫn luôn chờ cửa giúp nàng, chờ đến tận đêm khuya, Thẩm Lệnh Nghi mới đạp ánh trăng lạnh lẽo vội vã trở về.
“Cô nương lâu , cha đến hỏi một , sợ cô nương xảy chuyện!” Vẻ lo lắng mặt Tri Xuân mãi cho đến khi thấy Thẩm Lệnh Nghi mới dịu .
“Để ngươi lo lắng .” Thẩm Lệnh Nghi nắm tay Tri Xuân, áy náy : “Bên Thu Thủy Viện chút việc vặt trễ nải.”
Thấy Thẩm Lệnh Nghi cũng thở hổn hển, Tri Xuân bèn nỡ cằn nhằn nàng nữa, chỉ lải nhải quan tâm:
“Chủ yếu là vì ngày mai cô nương khỏi thành , cha sợ xảy chuyện ngoài ý .”
Nàng , khoác tay Thẩm Lệnh Nghi trong: “Nếu lúc nước sôi lửa bỏng cô nương mệnh hệ gì, cha ăn với gia đây!”
“Không , vẫn đây .”
Thẩm Lệnh Nghi khẽ thở dài một , đột nhiên dừng bước ngẩng đầu vầng trăng khuyết treo mái hiên :
“Chỉ là qua đêm nay, e là... lâu nữa mới thể cùng ngươi kề vai ngắm trăng trong đêm như thế !”
“Sao thế !” Tri Xuân những toan tính trong lòng Thẩm Lệnh Nghi lúc còn an ủi nàng:
“Mấy ngày nữa gia đón cô nương về, chúng chẳng thể cùng ngắm trăng ?”
Thẩm Lệnh Nghi đầu Tri Xuân một cái, từng chút một đè nén ngàn vạn dòng suy nghĩ đang cuộn trào trong lòng xuống, đó nàng mới ngưng thần, giả vờ thoải mái :
“Cũng , ngươi xem , cứ mấy lời thương cảm khiến vui.”
“ !” Tri Xuân thấy Thẩm Lệnh Nghi , giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn:
“Không còn sớm nữa, cô nương mau về phòng . Mấy ngày tới cô nương ở tạm bên ngoài, giúp cô nương thu dọn mấy bộ y phục nhẹ nhàng thoải mái , cô nương xem còn thiếu thứ gì để bỏ hành lý luôn thể.”
“Mấy bức tranh chép của đại nhân đó ngươi giúp bỏ hành lý ?” Thẩm Lệnh Nghi quan tâm mặc cái gì, dùng cái gì chỉ quan tâm đến mấy vật ngoài .
“Đều bỏ ạ.” Tri Xuân nhịn mím môi :
“Cô nương thật thú vị, hai ngày còn nhớ thương mấy bức mặc bảo của gia, lát nữa gặp gia, bảo gia rảnh rỗi trực tiếp vẽ cho thêm hai bức nữa chẳng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lieu-xuan-dung-sac-hau-nguoi/chuong-253-dung-sac-hau-nguoi-1122.html.]
Thẩm Lệnh Nghi nhếch khóe miệng gì.
Cảnh tình , Tri Xuân bận rộn lo liệu cho , Thẩm Lệnh Nghi thực sự lời trái lòng nào.
Người ngoài tự nhiên hiểu nàng cần mấy bức tranh chép đó để gì, chỉ Thẩm Lệnh Nghi tự , những thứ trông vẻ vô dụng đó, e là “vốn liếng” duy nhất để nàng an lập mệnh nửa đời !
Sáng sớm hôm trời còn sáng, Thẩm Lệnh Nghi thức dậy.
Vì sợ phiền Tri Xuân đang ngủ ở phòng phụ, nàng đặc biệt xách giày ngoài.
Thực , hôm nay cũng là ngày Linh Nguyệt đưa Hỉ Diên khỏi thành đến núi Thanh Thành. Linh Nguyệt cũng lo lắng sẽ đụng Thẩm Lệnh Nghi lúc ngoài, cho nên tối qua nàng mới tạm thời quyết định sớm hơn nửa canh giờ.
Lúc đó trời mới tờ mờ sáng, trong phòng Linh Nguyệt sáng đèn.
Khi Thẩm Lệnh Nghi gõ cửa, Linh Nguyệt và Hỉ Diên hai ăn mặc chỉnh tề, thu dọn xong xuôi.
Thấy Thẩm Lệnh Nghi, cả hai đều chút kinh ngạc. Linh Nguyệt mời nàng nhà, hỏi:
“Cô nương dậy sớm thế , Tang Cát điện hạ chẳng hẹn giờ Thìn một khắc sẽ đến đón ?”
“Ta đến thăm các ngươi, ngươi cũng đừng khách sáo xa lạ với . Ta , ngươi cố tình chọn sáng nay, chẳng qua là để Hỉ Diên ở bầu bạn với thêm một đêm, nếu hôm qua các ngươi thể khỏi thành , cũng đến mức sớm thế .”
Thẩm Lệnh Nghi cảm kích với Linh Nguyệt, vẫy tay với Hỉ Diên.
Hỉ Diên thấy , chạy lon ton đến bên cạnh Thẩm Lệnh Nghi, ngoan ngoãn gọi nàng một tiếng.
Thẩm Lệnh Nghi lập tức xổm xuống từ thắt lưng lấy một túi gấm nhỏ, đặt lòng bàn tay Hỉ Diên.
“Tỷ tỷ, ...”
“Cầm lấy .” Biết tiểu nha đầu chắc chắn sẽ từ chối, Thẩm Lệnh Nghi nắm c.h.ặ.t bàn tay nhỏ bé của nó:
“Trong chỉ là một ít bạc vụn, cộng cũng chỉ mấy lạng thôi. Người thường nghèo nhà giàu đường, ngươi theo Linh Nguyệt sư phụ một đường về phía tây, đói khát cũng mua chút lương khô nước, chút bạc vụn sẽ tiện hơn.”
“Cầm lấy .” Linh Nguyệt nếu Hỉ Diên nhận, Thẩm Lệnh Nghi cũng chắc yên tâm , bèn : “Đây cũng là tấm lòng của Thẩm tỷ tỷ ngươi.”
Thấy Hỉ Diên gật đầu, Thẩm Lệnh Nghi lập tức thoải mái, vài lời riêng tư với hai đích tiễn họ khỏi Ẩn Trúc Viện.
Xe ngựa đưa hai khỏi thành đến bến đò là do Ngu thúc chuẩn từ sớm.
Mấy từ biệt ở cửa biệt viện, lời cũng ít lời thừa thãi, dù thì ngoài Thẩm Lệnh Nghi , trong lòng đều chia tay e là vĩnh viễn thể gặp .
Cho nên mãi cho đến khi xe ngựa từ từ chạy khỏi đầu hẻm, Thẩm Lệnh Nghi vẫn ngây tại chỗ rời , đợi đến khi Ngu thúc bên cạnh gọi nàng một tiếng, nàng mới hồn.
Sau một hồi tiễn biệt , đợi Thẩm Lệnh Nghi Phong Hà Cư, trời sáng hẳn.
Trong phòng, Tri Xuân chuẩn xong bữa sáng, thấy Thẩm Lệnh Nghi về nàng lập tức kéo nàng ấn gương trang điểm.
“Cô nương cũng thật là, sáng sớm ngoài tiễn Hỉ Diên và Linh Nguyệt cũng gọi một tiếng, hại ngủ quên luôn.”
Tri Xuân nhanh nhẹn chải đầu trang điểm cho Thẩm Lệnh Nghi, trêu chọc nàng:
“Chẳng lẽ là Linh Nguyệt sợ quấn lấy nàng đòi mang đặc sản núi Thanh Thành về, cố tình cho cô nương gọi !”
Thẩm Lệnh Nghi hiếm khi bật thành tiếng, bất giác trong gương đồng. Lớp trang điểm nhẹ nhàng, yêu kiều như xuân, quả thực là một gương mặt rạng rỡ phóng khoáng.