Liêu Xuân: Dùng Sắc Hầu Người - Chương 232: Liêu Xuân1120
Cập nhật lúc: 2025-12-19 13:13:11
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm đó, Thẩm Lệnh Nghi gần như bước khỏi công chúa phủ như thế nào.
Thực từ đầu đến cuối điều nàng để ý là thể ở bên cạnh Lục Yến Đình cũng là thể giữ cuộc sống cẩm y ngọc thực mắt .
Điều nàng để tâm, vẫn luôn là câu hỏi tưởng chừng như vô tình ban đầu của Chiêu Nguyên ...
“Ngươi... từng vô tình tiết lộ chuyện gì với Ôn Cửu Khanh ?”
Câu cắm rễ trong lòng Thẩm Lệnh Nghi, sâu đến mức nàng thể nào lờ .
Tang Cát cùng nàng từ công chúa phủ sự lơ đãng của nàng, khỏi trêu chọc hỏi:
“Thẩm cô nương chẳng lẽ vì cùng về cung mà trở nên buồn bã ủ rũ thế ?”
Thẩm Lệnh Nghi đột ngột hồn, Tang Cát , bỗng : “Lệnh Nghi, tên của là Thẩm Lệnh Nghi.”
Cũng vì , Thẩm Lệnh Nghi đột nhiên mới nhớ , Tang Cát đến nay chỉ họ của nàng nhưng từng hỏi tên nàng.
Tang Cát sững , đột nhiên trịnh trọng cúi chào Thẩm Lệnh Nghi một cái, đó đáp lễ:
“Tại hạ Tang Cát Chân Mộc Thiết, vui quen với cô nương!”
Thẩm Lệnh Nghi dáng vẻ cổ quái mà nghiêm túc của Tang Cát chọc cho bật thành tiếng, tò mò hỏi:
“Chân Mộc Thiết là họ của điện hạ ?”
Tang Cát lắc đầu: “Người Đại Chu các ngươi mới họ, Tây Khương chúng chỉ tên bộ tộc, Chân Mộc Thiết là tên bộ tộc của .”
Thẩm Lệnh Nghi gật đầu, bỗng nhiên nảy sinh lòng hướng về:
“Trước đây từng trong một quyển sách cũ về những điều tai mắt thấy và cảm nhận của du hiệp khi du ngoạn biên giới Đại Chu. Ta thấy vị du hiệp đó khi nhắc đến Tây Khương, lời lẽ dùng đều là những lời ca ngợi, chắc hẳn, Tây Khương các ngài nhất định là một nơi phong cảnh như tranh!”
“Cô nương nếu cơ hội, hoan nghênh cô nương đến bộ lạc của khách!” Tang Cát một mặt một mặt nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Lệnh Nghi một cái thật mạnh:
“Cô nương nếu đến, chính là thượng khách của bộ lạc chúng .”
Thẩm Lệnh Nghi chỉ cảm thấy lưng toát mồ hôi lạnh, lúc cũng , cũng xong.
Thật lòng mà , mỗi nàng thấy điểm sáng nào đó khiến yêu thích Tang Cát. Tang Cát đều thể lập tức tự tay bóp c.h.ế.t nghiền nát điểm sáng đó.
Vị Cửu vương t.ử Tây Khương tính tình thật sự quá tùy tiện, tùy tiện như cỏ dại thảo nguyên Tây Khương gặp gió là lớn, tùy ý bay lượn chịu khống chế.
“Điện hạ thật khiến tổn thọ, chẳng qua chỉ là một nữ t.ử bình thường, thể thượng khách của điện hạ .”
Thẩm Lệnh Nghi một mặt một mặt dùng sức rút tay về.
Tang Cát “hì hì” một tiếng nhưng nhanh thở dài một :
“Những lời câu nào cũng là từ đáy lòng, Tây Khương chúng hiếu khách nhiệt tình, cô nương nếu cơ hội đến, nhất định sẽ nỡ rời .”
Hắn nghiêng vén rèm cửa sổ xe lên, ngoài một cái hỏi Thẩm Lệnh Nghi:
“Chuyến về hoàng thành, cô nương lời gì nhắn cho Lục đại nhân ?”
Thẩm Lệnh Nghi Tang Cát, trong đôi mắt ngập nước trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lieu-xuan-dung-sac-hau-nguoi/chuong-232-lieu-xuan1120.html.]
Tuy nhiên cuối cùng, nàng khẽ lắc đầu, chỉ nhỏ giọng :
“Nếu điện hạ thể tình cờ gặp đại nhân, chỉ cầu điện hạ với đại nhân một câu, xin ngài nhất định bảo trọng thể, giữ núi xanh, sợ củi đốt!”
Đêm đó, Thẩm Lệnh Nghi mang theo một bụng tâm sự trở về Ẩn Trúc Viện.
Tri Xuân nàng về muộn đặc biệt chuẩn điểm tâm và lạnh cho nàng.
Lúc Thẩm Lệnh Nghi phòng, đẩy cửa lập tức thấy Tri Xuân và Hỉ Diên đang bên bàn.
Một lớn một nhỏ hai , đang đối diện ánh nến sắp xếp chỉ thêu.
Thẩm Lệnh Nghi để họ tâm trạng của , bèn chủ động mở lời:
“Đêm hôm khuya khoắt mấy chuyện hại mắt cũng sợ mệt c.h.ế.t .”
Hỉ Diên thấy nàng về, vội vàng vứt giỏ xuống chạy đón nàng.
Kết quả là cuộn chỉ trong giỏ “lộc cộc” lăn gầm giường la hán, tức đến mức Tri Xuân chống nạnh quát Hỉ Diên:
“Sao hấp tấp nữa , ngươi quên sư phụ ngươi gì với ngươi ? Tỷ để ngươi theo học thêu hoa, chính là trị cái tính hấp tấp đó của ngươi.”
Hỉ Diên , đầu lè lưỡi mặt quỷ với Tri Xuân.
“Tỷ tỷ đừng tưởng , việc là Triệu mama giao cho tỷ, tỷ tỷ bây giờ kéo theo là cu li công.”
“Này cái con nha đầu thối !” Tri Xuân dở dở , xắn tay áo lên giả vờ đ.á.n.h Hỉ Diên:
“Ngươi đó cho , đừng tưởng cô nương về là ngươi chỗ dựa nhé!”
Hai ríu rít ầm ĩ, trong phòng tức khắc loạn thành một đoàn, ngay cả Thẩm Lệnh Nghi cũng nhịn mà nén xuống một đống chuyện phiền lòng trong lòng, theo đó mà khẽ.
Chẳng bao lâu , Hỉ Diên Linh Nguyệt đưa bài tập buổi tối.
Tiểu nha đầu , Tri Xuân lập tức thu tâm tư đùa giỡn, một mặt sắp xếp đống chỉ rối bàn một mặt hỏi Thẩm Lệnh Nghi hôm nay ngoài việc thuận lợi .
Thẩm Lệnh Nghi đang bên giường la hán, hỏi ngược Tri Xuân, hôm nay cửa Ẩn Trúc Viện còn khả nghi nào xuất hiện .
Tri Xuân lắc đầu, đặt giỏ xuống , đối diện Thẩm Lệnh Nghi an ủi nàng:
“Không nữa , phụ hôm nay đặc biệt ngoài mấy chuyến, viện t.ử của chúng ở tít trong cùng của con hẻm, bình thường nhầm đường qua đây nhiều, phụ thấy nào kỳ lạ nữa.”
Thẩm Lệnh Nghi gật đầu hỏi: “Tê Sơn hoặc Sùng Lĩnh vẫn tin tức gì ?”
Tri Xuân thật thà lắc đầu:
“Vẫn , nhưng cô nương yên tâm nhé, đây gia cũng lúc ở trong cung mấy ngày mấy đêm về, trong cung tiểu tư chuyên trách chạy vặt, nếu gia chuyện gì, chúng nhất định sẽ nhanh thôi.”
Nghe Tri Xuân như , Thẩm Lệnh Nghi lập tức , tin tức trong cung phong tỏa , ít nhất là truyền đến Ẩn Trúc Viện.
Chỉ là như là Hoàng hậu và Thái tử, là bọn Lục Yến Đình.
Thẩm Lệnh Nghi nghĩ nghĩ cảm thấy tin tức quá ít ỏi, thực sự , cộng thêm đêm dần khuya, nàng bèn bảo Tri Xuân nghỉ sớm.
Tri Xuân cũng Thẩm Lệnh Nghi hai ngày ở trong cung chắc chắn là nghỉ ngơi , bèn ý mà lui xuống, chỉ là lúc nàng vẫn để một ngọn nến ở đường ngoài.
đêm đó, Thẩm Lệnh Nghi đầu giường thức trắng đêm, những lời của Chiêu Nguyên nàng nhai nhai trong lòng, một một khẳng định đó một nữa lật đổ.