Liêu Xuân: Dùng Sắc Hầu Người - Chương 228: Liêu Xuân: Dùng Sắc Hầu Người1911
Cập nhật lúc: 2025-12-18 12:09:03
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đợi tiểu tư chạy vặt truyền tin về, mấy lập tức lên xe ngựa, men theo hướng tiểu tư chỉ mà thẳng đến phủ công chúa.
Lại một nữa gặp Chiêu Nguyên và Tống Minh Hiền, Thẩm Lệnh Nghi trực tiếp bỏ qua hàn huyên, đem những nghi vấn đầy trong lòng hỏi bằng sạch.
Nàng nhanh vội, giữa chừng đến thở cũng .
Chiêu Nguyên ngược hiếm khi giữ bình tĩnh nàng hỏi xong, đó mới đầu bảo Tống Minh Hiền dẫn Tang Cát và những khác đến thư phòng còn thì mời Thẩm Lệnh Nghi nội viện.
“Ngươi hỏi một nhiều như , cũng bắt đầu từ . bây giờ ngươi ngoài là , chuyện tiếp theo chúng sẽ bàn bạc kỹ hơn.”
Thẩm Lệnh Nghi khẩu khí của Chiêu Nguyên, chỉ cảm thấy trong giọng của nàng mang theo vẻ mệt mỏi nồng đậm, bèn truy hỏi: “Bệ hạ... còn sống chứ?”
Chiêu Nguyên gật đầu, khẽ một tiếng: “Còn sống.”
“Vậy... đại nhân nguy hiểm đến tính mạng ?” Đây là điều Thẩm Lệnh Nghi quan tâm nhất lúc .
May mà Chiêu Nguyên lắc đầu: “Nguy hiểm đến tính mạng thì đến mức, chẳng qua chỉ là đoạt một ít quyền lực trong tay, tước quyền mà thôi.”
“Tước quyền...” Thẩm Lệnh Nghi nhíu mày như tự với : “Chẳng lẽ là vì Tam điện hạ ?”
Chiêu Nguyên bước chân khẽ khựng , ánh mắt Thẩm Lệnh Nghi khỏi trở nên sắc bén.
“Ngươi Tam điện hạ?”
“Biết ạ.” Thẩm Lệnh Nghi đáp: “Ta từng theo đại nhân gặp qua Tam điện hạ mấy .”
“Ngươi những gì và bao nhiêu?” Chiêu Nguyên truy hỏi.
Thẩm Lệnh Nghi khẩu khí gay gắt của công chúa Chiêu Nguyên chấn động đến mức khẽ lùi một bước, đó vô cùng hiểu mà hỏi :
“Công chúa tại hỏi như ?”
“Công chúa tại hỏi như ?” Thẩm Lệnh Nghi theo Chiêu Nguyên dừng bước, ngây ngốc nàng .
Chiêu Nguyên cụp mắt, nhân ánh đèn sáng lên trong viện mà tỉ mỉ quan sát Thẩm Lệnh Nghi một lượt, đó chỉ một gian phòng đang mở cửa sổ phía :
“Chúng đến đó trò chuyện.”
Nơi đó là phòng nhưng khi Thẩm Lệnh Nghi mới phát hiện thực là một lương đình nửa kín nửa hở.
Trên chiếc bàn tròn bằng gỗ hoàng hoa lê trong đình bày biện nước và điểm tâm, thể hiện sự chu đáo của công chúa Chiêu Nguyên khi tiếp khách.
Thẩm Lệnh Nghi lúc còn tâm tư nào khác. Đợi Chiêu Nguyên dẫn nàng xuống , nàng lập tức vội vã hỏi một nữa câu hỏi tương tự.
Chiêu Nguyên nhấc chén lên, dừng một chút, mím môi đem bộ sự việc xảy trong cung hai ngày nay từ đầu đến cuối kể hết cho Thẩm Lệnh Nghi.
Nói đến cuối cùng, nàng cũng thở dài liên tục:
“... Thật lòng mà , và các vị hoàng t.ử trong cung tiếp xúc đều ít nhưng nhiều trong cung đều luôn cho rằng mà dốc lòng phò tá chỉ một Thái tử.”
“Hắn” trong miệng Chiêu Nguyên, dĩ nhiên chính là Lục Yến Đình.
Mà Thẩm Lệnh Nghi cũng khẽ gật đầu, hồi tưởng : “Ban đầu, cũng tưởng là như .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lieu-xuan-dung-sac-hau-nguoi/chuong-228-lieu-xuan-dung-sac-hau-nguoi1911.html.]
“Lục Yến Đình với ngươi chuyện trong cung ?” Chiêu Nguyên kinh ngạc.
Thẩm Lệnh Nghi lắc đầu: “Không , đều là do ... đoán.”
Vẻ mặt của Chiêu Nguyên khi nàng lập tức ngưng trọng thêm mấy phần:
“Hắn và Tam điện hạ là tri kỷ nhiều năm nhưng chuyện trong cung nhiều. Bởi vì lúc hai họ quen thời niên thiếu, quan hệ thực hòa thuận lắm. Tính tình hai bọn họ tương đồng, đều trầm mặc ít . Mẫu phi của Tam ca xuất cũng xem là đặc biệt cao quý, cho nên ở trong cung luôn một , hiếm khi giao tình quá sâu đậm với ai. Cho nên dù là Ôn Cửu Khanh, bao nhiêu năm nay cũng từng đặt sự chú ý lên Tam ca của .”
Thấy Thẩm Lệnh Nghi chăm chú lắng , Chiêu Nguyên tiếp tục : “ , Ôn Cửu Khanh tay nhanh, độc, chuẩn. Hắn giành Lục Yến Đình một bước, đạt một vài thỏa thuận với Hoàng hậu nương nương.”
“Giành ... một bước.”
Thẩm Lệnh Nghi cúi đầu, nghĩ đến cảnh tượng cơn mưa lớn đêm qua, Lục Yến Đình như thần tiên giáng trần đột nhiên xông thiên viện.
Khoảnh khắc đó, nàng thậm chí rốt cuộc lấy sự tự tin và chắc chắn đó nhưng nàng chính là tin nhất định sẽ tìm nàng, nhất định sẽ đến cứu nàng.
thì điều nàng là vì thế mà bỏ lỡ mất thời cơ nhất để ngăn cản Ôn Cửu Khanh!
“Dĩ nhiên, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, chuyện ở Trường Xuân Điện tối qua ai thể lường . Ôn Cửu Khanh đây và Hoàng hậu chia phe mà . Tối qua cũng ai tại đột nhiên đầu quân trướng Hoàng hậu. điều chúng vẫn luôn nghĩ là và Hoàng hậu liên thủ kỳ lạ nhưng tại đột nhiên tay với Tam ca của ?”
Thẩm Lệnh Nghi nghiêm túc lắng lời của Chiêu Nguyên, dòng suy nghĩ cuộn trào là hai gương mặt Lục Yến Đình và Ôn Cửu Khanh đang chồng lên .
Dù từng nhúng tay , nàng cũng thể sự hung hiểm của cuộc tranh đấu triều đình.
nàng vốn tưởng rằng Lục Yến Đình và Ôn Cửu Khanh chỉ là chính kiến tính tình hợp mà thôi. bây giờ xong lời của Chiêu Nguyên, Thẩm Lệnh Nghi mới , đây nàng nghĩ chuyện quá đơn giản.
Cũng khó trách mỗi một Lục Yến Đình thấy nàng ở cùng Ôn Cửu Khanh đều sẽ nổi giận mặt.
Thẩm Lệnh Nghi một mặt nghĩ, một mặt đón lấy ánh mắt của Chiêu Nguyên.
chính cái ngẩng đầu , nàng phát hiện ánh mắt Chiêu Nguyên đổi.
Là dò xét là sắc bén là xuyên qua đôi con ngươi của nàng để thấu nội tâm của nàng.
Thẩm Lệnh Nghi sững , lời đến bên miệng đột ngột dừng . Một lúc lâu nàng mới khẽ khẽ cất lời, từng chữ từng chữ hỏi Chiêu Nguyên:
“Công chúa điện hạ nghi ngờ ?”
Cùng lúc đó, trong thư phòng ở tiền viện của phủ công chúa, Tang Cát khi xong lời của Tống Minh Hiền cũng mở to mắt, mặt đầy vẻ thể tin nổi, cứ cảm thấy như thể nhầm.
“Phò mã gia đây là ý gì, Tây Khương chúng công khai đối đầu tạo phản với Đại Chu các ngươi ?”
“Không .” Tống Minh Hiền lắc đầu, kéo tấm lụa treo tường :
“Điện hạ mời xem.”
Tang Cát ngẩng đầu, nhún vai : “Chỉ là bản đồ thôi mà, cũng gì hiếm lạ.”
Tống Minh Hiền , đưa tay lên vẽ một vòng tròn lớn ở giữa Bắc Liêu và Tây Khương bản đồ.
“Nếu như ngược dòng về trăm năm , Bắc Liêu và Tây Khương cũng là một nhà là Cổ quốc Kim Hạ, tắm trong ngọn nguồn Thiên Thủy, chọn lấy linh khí của Thiên Sơn. Vì lòng đồng nhất mà chia rẽ cát cứ từ đó, hai vùng Tây, Bắc chia sông mà trị, mãi cho đến tận ngày nay.”
Tang Cát mạnh mẽ về phía Tống Minh Hiền, liếc mắt : “Phò mã gia gì?”