Liêu Xuân: Dùng Sắc Hầu Người - Chương 215: Liêu Xuân: Dùng Sắc Hầu Người 1911

Cập nhật lúc: 2025-12-14 02:49:36
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong màn mưa đêm, gương mặt quen thuộc đó như thần tiên giáng trần, xé toang gian mà đến.

Lúc Thẩm Lệnh Nghi thấy đôi con ngươi đen sâu thẳm , đầu ngón tay run lên, cổ tay nặng trĩu buông xuống, con d.a.o bạc mỏng lập tức rạch qua làn da mỏng manh của nàng.

“Thẩm cô nương!”

Trong lúc cấp bách, Tang Cát cũng màng đến nam nữ khác biệt gì nữa, một tay đoạt lấy hung khí trong tay Thẩm Lệnh Nghi.

Thế nhưng ngay lúc định đổi tay để ôm lấy Thẩm Lệnh Nghi đang dần trượt xuống, Lục Yến Đình đạp mưa mà đến nhanh hơn một bước.

“Tuần... Sanh...”

Dục vọng và cảm quan đang cuộn trào trong cơ thể khiến Thẩm Lệnh Nghi rơi hỗn loạn. Nước mưa ướt sũng nàng ảo tưởng thành mồ hôi mỏng, ham gào thét gần như x.é to.ạc cổ họng nàng.

“Tuần Sanh...”

Tiểu nữ nhân mắt đỏ hoe, khi gọi hai tiếng, cuối cùng cũng ôm vòng tay mà nàng hằng mong nhớ...

Hơi thở của đàn ông quen thuộc, mang theo một chút cảm giác nóng rực cả ẩm của nước mưa.

Dưới sự mê hoặc của d.ư.ợ.c hiệu, Thẩm Lệnh Nghi thậm chí hề cảm thấy đau. Cả nàng như một nồi nước sôi, nóng bốc lên mặt, bỏng cả hai mắt.

Gần như là theo bản năng, nàng siết chặt lấy vạt áo đen mặt.

Sức lực quá mạnh khiến đầu ngón tay Thẩm Lệnh Nghi cũng trắng bệch. Nơi hung khí thương cảm giác nóng rát, miễn cưỡng chống đỡ giúp nàng tìm một chút lí trí.

Người đàn ông mắt, đôi mắt sâu như biển, vòng tay ôm eo nàng như thể ủ lửa.

Thẩm Lệnh Nghi thậm chí cảm thấy từng Lục Yến Đình ôm chặt như thế bao giờ như thể giây tiếp theo nàng sẽ nuốt chửng bụng.

Không một chút phòng , môi trực tiếp hạ xuống, mút lên vết thương cổ nàng.

Máu tươi loãng hòa cùng thở nặng nề của . Người đàn ông dường như đang hấp thu nhiệt độ và tinh khí nàng. Sự chiếm hữu mãnh liệt mà bùng nổ đó khiến nàng luống cuống tay chân nhưng vô cùng an tâm.

Bên tai như thể một chiếc chuông cổ xưa mà nặng trĩu, đang từng nhịp từng nhịp vang lên những tiếng vọng động lòng .

Cùng lúc đó, Tang Cát một bên cũng thở hắt một .

Thế nhưng ngay lúc định mở lời Lục Yến Đình tay .

“Chỗ của điện hạ đây còn ngoài nào ?”

Tang Cát sững , liếc tẩm điện tối om lên đèn phía , bất giác lắc đầu.

“Đại nhân tìm đến , tùy tùng của ở ngay bên cạnh...”

“Không, vất vả cho điện hạ, giúp một tay.” Lục Yến Đình ngắn gọn một câu lập tức bế Thẩm Lệnh Nghi trong.

Bên môi đàn ông còn dính vệt m.á.u của Thẩm Lệnh Nghi, trong đôi con ngươi sâu thẳm toát ánh sáng khát m.á.u như thể một con thú dữ xé nát con mồi.

Tang Cát sững một lúc, đầu tiên đích trải nghiệm cái gọi là “Thủ Phụ mặt lạnh” trong miệng .

“Điện hạ.”

Ngay lúc Tang Cát đang ngẩn , Lục Yến Đình bế Thẩm Lệnh Nghi gần như hôn mê khẽ gọi một tiếng.

Tang Cát giật hồn, vội vàng xông tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lieu-xuan-dung-sac-hau-nguoi/chuong-215-lieu-xuan-dung-sac-hau-nguoi-1911.html.]

Nói , nơi ở mà Thái t.ử điện hạ sắp xếp cho sứ giả Tây Khương thật sự hẻo lánh. Không chỉ xa chủ điện của hậu cung mà cách một cái hồ, đối diện chính là lãnh cung phế bỏ.

Mà lúc , vì ở nơi hẻo lánh, cho nên càng an hơn!

Tang Cát là phòng một bước. Vừa thì lập tức thấy Lục Yến Đình đang đút t.h.u.ố.c cho Thẩm Lệnh Nghi.

Hắn một mặt đ.á.n.h lửa thắp đèn, một mặt hỏi đó là gì.

Lục Yến Đình Thẩm Lệnh Nghi đang hôn mê giường, im lặng một lát mới đầu với Tang Cát:

“Chỉ là thanh tâm bình thường, thể đè nén mị d.ư.ợ.c trong nàng .”

Hai chữ “mị dược” khiến bàn tay đang thắp đèn của Tang Cát khựng , bỗng khịt mũi coi thường: “Dùng thủ đoạn hèn hạ để đối phó với một cô nương, thật khiến khinh bỉ.”

Lục Yến Đình chăm chú , trong con ngươi toát hàn ý khiến hiểu thấy lạnh sống lưng.

Tang Cát thấy vội vàng giơ hai tay lên phân bua.

“Ta , cái gì cũng ... kịp !”

Cửu vương t.ử vội vàng dùng tiếng kinh thành lưu loát nhưng mang khẩu âm kỳ lạ lặp tình hình ban nãy một nữa:

“Ta thậm chí còn nàng là lúc nào, ai đưa đến thiên điện. Ngươi nghĩ xem, đó còn ở cái điện gì Xuân đó cùng ngươi xem lò đan nổ, thiên điện chuyện thế , đ.á.n.h c.h.ế.t cũng đến cái điện rách nát đó xem c.h.ế.t.”

Tang Cát càng càng cảm thấy thiệt thòi lớn. Tạm thời đến là ai ngầm hiệu với , ít nhất là con đường , kẻ đó đúng.

Đưa Thẩm Lệnh Nghi đến, thật sự hợp khẩu vị của .

Chỉ tiếc là cái phương pháp kiếm lối tà đạo , thật sự xem thường!

Kẻ đó tự dơ bẩn thì cũng thôi còn kéo dơ bẩn theo. Chuyện thật đúng là khiến thuận khí chút nào.

Muốn kéo đường đường là vương t.ử Tây Khương như cùng rơi xuống vũng bùn, thật sự là ngu xuẩn đến cùng cực!

Nữ nhân , chẳng lẽ thể tự tranh thủ ? Nếu dùng cái thủ đoạn hạ lưu , thì khác gì đám đầu lĩnh lưu manh hải tặc sơn phỉ?

Ai ngờ Tang Cát dứt lời dẫn đến một tràng khẽ của Lục Yến Đình.

Tang Cát nhíu mày , cảm thấy biểu cảm mặt con hiếm khi sinh động đến .

“Ngươi cái gì?” Tang Cát hiểu.

Lục Yến Đình hít một thật sâu, trả lời câu hỏi của Tang Cát, ngược đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc.

“Bất kể thế nào, bây giờ nàng ở chỗ điện hạ đây mới là an nhất. Tình hình ở Trường Xuân Điện ban nãy, điện hạ cũng tận mắt thấy . Bệ hạ bây giờ sống c.h.ế.t rõ, hậu cung loạn. Tình hình tiền triều vẫn còn là ẩn . Dù thì bây giờ đêm khuya, bên ngoài hoàng thành chắc phần lớn vẫn tình hình trong cung.”

“Ngươi... ngươi ý gì?” Tang Cát khẩu khí của Lục Yến Đình lập tức cảm thấy .

Con giống như đang giao phó hậu sự cho .

Lục Yến Đình liếc Thẩm Lệnh Nghi đang giường đó mới đưa một chiếc hộp gỗ trong tay cho Tang Cát.

“Bên trong còn mấy viên thanh tâm , nếu lát nữa nàng tỉnh mà vẫn còn khó chịu, phiền điện hạ cứ đút cho nàng một viên. Dược hiệu đó chắc là cứ mỗi một canh giờ sẽ giảm một chút. Ta đoán nàng bây giờ ngủ , khi tỉnh sẽ đỡ hơn nhiều. Chuyện tiếp theo, nhờ cậy cả điện hạ.”

Tang Cát thấy chiếc hộp lập tức vội vàng xua tay, dọa :

“Ta cầm, ngươi cũng đừng hòng giao cho . Ta cho ngươi Lục Yến Đình, cũng là hạng thiện nam tín nữ gì, ngươi sợ ăn thịt Thẩm cô nương ?”

Thích là một chuyện, hầu hạ là chuyện khác.

Loading...