LIỄU THI (PHẦN 1) - Chương 52
Cập nhật lúc: 2025-06-06 13:29:21
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong nháy mắt, cả một khu vực nháo nhác, chim muông lo lắng sợ hãi bỏ chạy tán loạn, mây đen kéo tới hừng hực, báo hiệu 1 điềm xấu đang xảy ra. Bà cả nhìn đội âm binh đông đúc mà hài lòng, có thể nói bây giờ bà ta đã là là 1 pháp sư cao tay bậc nhất đương thời.
Bà cả đưa mộc kiếm của mình, hai mắt đỏ hoe, miệng há to và cơ n.g.ự.c khít lại, hít một hơi thật sâu. Âm phong nổi lên chui thẳng vào trong người bà ta. Bà cả đang hấp thụ tinh phách từ trong người âm binh, càng nhiều tinh phách bay ra như đom đóm, vang vọng tiếng cười gian trá.
Bà cả bấy giờ đã có một dấu mi tâm hình chữ Vương đỏ rực. Bà cả là phận nữ, tuy mang lòng phản nghịch nhưng không thể làm thiên tử nên suy cho cùng thì vương vị vẫn là đỉnh cao mà bà ta nhắm tới. Bà cả phất đạo bào của mình:
– Thiên hạ này sẽ do họ Hồ nắm lấy. Quân của ta, chui hết vào đây đi.
Bà cả lấy ra một chiếc túi càn khôn, nó được dệt từ loại tơ tằm quý giá, màu bao vàng kim ở ngoài có hàng chữ: “Tế Vận Tru Đế”. Lũ âm binh lũ lượt chui hết vào bên trong túi càn khôn của bà cả.
Bà ta nhìn lên trời và thấy sắp tới thời khắc quan trọng. Từ nơi xa một con chim bồ câu bay tới, trên chân của nó có mang một ống thư. Bà cả cầm lấy ống thư mở ra đọc.
Hóa ra các lộ quân phản nghịch đang kéo về đây để hội quân. Một khi đại quân hội ngộ thì lúc đó sẽ tiến thẳng tới kinh thành, lấy cớ đòi giao công chúa để tế Hà Bà mà công chiếm thành trì. Bà cả đi xuống núi, rồi thúc ngựa chạy tới ngôi đình lớn nhất trong làng.
Ở đó mọi khi vẫn đang có rất nhiều người dân ở quanh các vùng tới đây xin thóc gạo cứu tế. Nhưng hôm nay chờ mãi không thấy có gạo được phát, người dân nóng lòng hỏi lên nhao nhác:
– Xin thưa, bà cả bảo tới đây nhận gạo, giờ chúng tôi vẫn chưa có được 1 bát, hà cớ làm sao?
Người trông coi vẫn đứng im, quắt mắt nói:
– Chúng tôi chỉ là người trông coi kho lương. Muốn hỏi thì tìm bà cả mà hỏi!
……….
Cùng lúc đó thì đám người Liễu Thi, cậu cả, quan tam phẩm đã chia nhau ra để hành động.
Cậu cả dẫn Liễu Thi quay về nhà họ Hồ, quả nhiên bà cả đã dẫn theo người ra đình làng để làm lễ ra quân, mà dân chúng các vùng phụ cận nghe danh nhà họ Hồ hô hào thì ai nấy đều thi nhau kéo tới.
Phủ nhà họ Hồ lúc này gần như không người, chỉ còn lại đám người hầu bình thường, cậu cả với Liễu Thi dễ dàng vào được Tây viện.
Cả Tây viện đã được bà cả bày trận từ sớm, phòng ốc đã sớm được bà cả cho người dỡ đi, chỉ còn lại một vùng đất bằng phẳng, cậu cả vừa liếc mắt đã lập tức thốt lên:
– Mê tỏa trận.
Quanh khu đất này đã được đóng bốn chiếc cọc bằng gỗ xà cừ đại diện cho bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc. Trên đỉnh mỗi chiếc cột lại được treo thêm một chiếc gương bát quái cùng vài cành dâu khô.
– Chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Liễu Thi cười đáp, ngón tay trỏ vẽ từng chữ trên không:
– Dạ. Em sẽ mãi ở bên cậu.
Cậu cả nắm c.h.ặ.t t.a.y Liễu Thi, hai người sánh đôi nhau bước vào trong, trong tâm hai người đều mặc niệm, dù có chuyện gì xảy ra thì họ cũng sẽ sống c.h.ế.t có nhau. Cậu cả vừa đi vừa dặn:
– Cẩn thận, tôi đã từng nghe trong thư cổ nhắc tới Mê hồn trận, trận đồ này sẽ khiến người vào mất đi phương hướng, đi vòng vòng một chỗ không tìm được đường ra.
Liễu Thi gật đầu, nhìn thật kỹ từng nơi đã đi qua để nhớ rõ vị trí, phòng trường hợp hai người đi lạc. Hai người vừa bước vào thì bỗng dưng một mặt trời ban đầu bỗng thành mười mặt trời khiến cho ý định dùng mặt trời để xác định phương hướng của Liễu Thi phút chốc tiêu tan.
Ngoài bốn cột chính bên ngoài, bên trong trận xếp những viên đá cuội thành từng cột nhỏ, tổng cộng có tám cột, Liễu Thi nhìn qua thì thấy cũng không có gì đặc biệt, nhưng vừa dụi mắt một cái, cô có cảm giác chiếc cột như có chân vậy, vị trí đã lệch so với lúc trước tầm nửa thước.
– Đừng sợ, có tôi đây, trận pháp nào cũng vậy, có lối vào thì ắt có lối ra, có cửa tử thì ắt có cửa sinh.
Liễu Thi nắm càng c.h.ặ.t t.a.y cậu, cô tin rằng với bản lĩnh của cậu, nhất định có thể phá giải trận pháp này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lieu-thi-phan-1/chuong-52.html.]
Chỉ là cậu cả và Liễu Thi không ngờ, càng đi sâu vào trong những chiếc cột kia dịch chuyển ngày càng nhanh. Liễu Thi đã thử vứt xuống dưới đất một cây trâm cài để đánh dấu vị trí, kết quả hai người đi nửa buổi vẫn quay lại vị trí ban đầu.
Câu cả nhíu mày kêu:
– Cứ tiếp tục đi thế này thì không ổn. Càng ở lâu trong trận thì những viên đá sẽ thay đổi vị trí càng nhanh, tạo thành mê cung ngoằn ngoèo, khiến chúng ta lạc mất phương hướng. Hơn nữa nếu ở quá lâu thì sinh khí trên người em sẽ bị hút cạn dần.
Liễu Thi gật đầu, bảo sao cô có cảm giác càng đi càng oải, mỗi bước chân ngày một nặng nề hơn. Cô nhìn cô kéo kéo tay, ý là:
Nam Cung Tư Uyển
– Phải làm sao đây cậu.
Cậu cả đáp:
– Tạm thời đứng đây một lát, tôi sẽ tìm cách.
Liễu Thi cũng vò đầu suy nghĩ, vấn đề ở đây là cô và cậu cả không có một điểm tựa trên cao để xác định được phương hướng, mà những cây cột kia thì di chuyển liên tục, dựa vào chúng thì chỉ có thể càng đi càng lạc mà thôi.
Liễu Thi đã thử nhìn xuống dưới đất, xem bóng đổ hướng nào để xác định mặt trời thật ở hướng đó, nhưng cũng vô dụng, có mười cái bóng theo mười hướng khác nhau.
Cậu cả đột nhiên cười nói:
– Có rồi.
Nói xong cậu đưa tay lên niệm chú:
– Rút bóng!
Cậu vừa nói dứt lời, cái bóng thật của Liễu Thi chui vào tay cậu, dưới chân cô chỉ còn lại chín cái bóng, cậu nói:
– Mượn tạm bóng của em một chút. Thuật rút bóng chỉ rút được bóng thật, vì thế chín cái này là giả, chúng ta chỉ cần đi về hướng không có bóng nào là có thể ra được đây.
Liễu Thi vỗ tay hoan hô, muốn khen ngợi cậu thật thông minh.
Quả nhiên lời cậu cả đã chính xác, đi thêm một đoạn thì cột đá tự động tan biến, trước mắt Liễu Thi hiện ra căn phòng bà cả hồi trước, cửa đã được dỡ khá nhiều, nhưng hộc tủ vẫn còn nguyên, Liễu Thi bước đến thì thấy bên dưới chỗ để bình hoa lần trước có một cái nút ấn, cô vội ấn vào đó.
Cánh cửa mật đạo lại một lần nữa được mở ra. Liễu Thi đang định bước vào, lại nghĩ với mưu mô của bà cả, nhất định không để ông Hồ thoát ra dễ dàng thế, cô viết chữ trên không trung nói với cậu:
– Em sợ cánh cửa này mà đóng vào, sẽ không mở ra được nữa, hay là cậu đứng đây giữ cửa, em vào cứu cha ra ạ.
Cậu cả tiến lên phía trước, chạm vào cánh cửa mật đạo để cảm nhận cơ quan bên trong nó, lập tức đen mặt nói:
– Mẹ quả nhiên tính toán, em nói không sai, cánh cửa này đã được mẹ thiết kế lại, chỉ có thể mở ra một lần cuối cùng, tôi sẽ đứng đây giữ cửa, em vào trong cứu cha cẩn thận.
Liễu Thi gật đầu, viết:
– Cậu hãy tin em.
Nói xong cô bước vào, cánh cửa mật đạo chuẩn bị đóng lại thì cậu đứng ở giữa, dùng tay chống, ép cho cánh cửa không được phép đóng lại.
Cánh cửa bằng đá nặng như thế, Liễu Thi biết cậu có thể không cầm cự được lâu, vội men theo đường cũ, chạy vào trong cứu ông Hồ. Bộ dáng ông Hồ vẫn như lần trước, vừa trông thấy Liễu Thi thì giật mình hỏi:
– Cô, cô sao có thể vào đây?
Liễu Thi vội giơ tay, chỉ vào họng mình ra hiệu mình không nói được nữa.
– Ư ư ư