LI HÔN ĐI, EM KHÔNG MUỐN LÀM THẾ THÂN NỮA! - Chương 52: Con đã nhìn thấy gì
Cập nhật lúc: 2025-01-25 13:55:54
Lượt xem: 30
Nghe xong lời của Giang Ngự Hàn, các nhân viên cảnh sát nhìn nhau đầy nghi hoặc, còn Dung Yên thì hoàn toàn sững sờ.
Cô cảm thấy có lẽ tai mình nghe nhầm.
Nhìn dáng vẻ của Dung Nhung, sao có thể chỉ là một sự hiểu lầm được?
Đúng rồi, đây là An An báo cảnh sát. Chắc chắn An An đã nhìn thấy gì đó mới gọi cho 113 và cô.
Nhưng khi Dung Yên định xoay người đi đến phòng An An, Giang Ngự Hàn nhẹ nhàng lắc đầu với cô.
Hành động đó rõ ràng là ngăn cản cô tìm An An, cũng có nghĩa là Giang Ngự Hàn đang muốn bao che cho Dung Nhung.
Trong khoảnh khắc, trái tim Dung Yên như bị nhấn chìm trong băng giá.
Chẳng lẽ Giang Ngự Hàn đã thích Dung Nhung nên không coi hành động của cô ta là chiếm lợi?
Nếu thật sự là vậy, Dung Yên cảm thấy như mình vừa bị sét đánh trúng.
“Anh Giang, anh xác định là người phụ nữ này không gây tổn hại gì đến anh sao?”
Có vẻ như các nhân viên cảnh sát cũng không tin, nên muốn xác nhận lại lần nữa.
Sắc mặt của Dung Nhung đã không còn trắng bệch nữa, cô ta nói với nhân viên cảnh sát:
“Đây thật sự chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi. Anh ấy là anh rể của tôi, làm sao tôi có thể làm hại anh ấy được chứ?”
Nhân viên cảnh sát đưa Chu Mại vừa tỉnh dậy vào phòng, nghiêm khắc hỏi Dung Nhung:
“Nếu chỉ là hiểu lầm, vậy tại sao anh ta lại bất tỉnh ở phòng khách?”
Dung Nhung lắc đầu, đáp:
“Tôi cũng không biết vì sao anh ấy lại bất tỉnh. Tôi còn tưởng là anh ấy quá mệt nên ngủ quên.”
Với lời ngụy biện gượng ép của Dung Nhung, Dung Yên không hề bất ngờ chỉ khẽ nhếch mép cười lạnh.
Điều Dung Yên muốn làm nhất lúc này là chất vấn Giang Ngự Hàn.
Nếu Giang Ngự Hàn thực sự có tình cảm với Dung Nhung, cô sẽ nhanh chóng rời khỏi vai trò "thế thân" này.
Chu Mại chỉ tay về phía Dung Nhung, nghiêm nghị nói:
“Tôi bị ngất là vì uống ly trà sữa mà cô ta mang đến. Không lâu sau khi uống xong, tôi liền bất tỉnh.”
Dung Nhung vội vã giải thích:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/li-hon-di-em-khong-muon-lam-the-than-nua/chuong-52-con-da-nhin-thay-gi.html.]
“Anh Chu, trà sữa đó tôi mua ở cửa hàng, lúc anh uống vẫn còn nguyên tem niêm phong. Tôi cũng không biết tại sao anh lại bất tỉnh sau khi uống nó.”
Dung Yên có thể nhận ra vẻ bối rối của Chu Mại, chứng tỏ khi uống trà sữa, nó thực sự chưa bị mở.
Điều đó cho thấy Dung Nhung là người rất khôn ngoan. Có lẽ trước khi đến đây, cô ta đã tính toán trước cách đối phó nếu vấn đề về trà sữa bị phát hiện.
Không tiếp tục nhấn vào chuyện trà sữa, các nhân viên cảnh sát nhíu mày, quay sang hỏi Dung Yên:
“Người báo cảnh sát là một đứa trẻ, tại sao chúng tôi không thấy nó đâu?”
Dung Yên vừa bước về phía phòng của An An, vừa nhận được ánh mắt cảnh cáo từ Giang Ngự Hàn.
Rõ ràng, anh đã quyết tâm bảo vệ Dung Nhung.
Dung Yên chậm rãi đi đến cửa phòng An An, cô nhẹ nhàng gõ cửa và nói:
“An An, là mẹ đây.”
Cánh cửa được mở hé, An An xác nhận người ngoài cửa là mẹ mình liền nhào vào lòng cô.
“Mami, cuối cùng mẹ cũng về. Người phụ nữ xấu kia đã bị bắt chưa?”
Dung Yên gật đầu nhẹ, dịu dàng hỏi:
“Bắt rồi. An An, nói cho mẹ biết, con đã nhìn thấy gì nào?”
“Con thấy người phụ nữ đó đứng rất gần ba, chú Chu Mại lại không tỉnh nên con mới gọi 113 và mẹ.”
Lời nói của An An không chỉ rõ ràng, dễ hiểu với Dung Yên mà các nhân viên cảnh sát đứng gần đó cũng nghe thấy rõ ràng.
Dung Yên dẫn An An quay lại phòng của Giang Ngự Hàn, để cậu bé lặp lại những lời vừa nói.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Giang Ngự Hàn điềm nhiên lên tiếng:
“Mặc dù cô ta đứng rất gần tôi nhưng không có hành động vượt quá giới hạn nào cả.”
Vì nạn nhân khẳng định mình không bị tổn hại, các nhân viên cảnh sát đành phải rời đi.
Sau khi chắc chắn Chu Mại đã ổn, Dung Yên bảo anh dẫn An An sang phòng bên chơi.
Bây giờ, trong phòng chỉ còn lại Dung Yên, Dung Nhung và Giang Ngự Hàn.
Dung Yên không kiêng dè gì, nhìn thẳng vào Giang Ngự Hàn và hỏi:
“Tại sao anh phải nói dối bao che cho em ấy?”