LI HÔN ĐI, EM KHÔNG MUỐN LÀM THẾ THÂN NỮA! - Chương 127: Đại kết cục
Cập nhật lúc: 2025-03-22 11:39:51
Lượt xem: 50
Khi nhận thức dần trở lại, Dung Yên vừa định hét lên cầu cứu thì đã bị người ta đánh ngất.
Khi mở mắt ra lần nữa, cô không còn ở trên xe tải mà là bên trong một nhà kho.
Nhìn quanh một lượt, cô càng cảm thấy nơi này quen thuộc.
Rồi một chiếc mặt nạ đen xuất hiện trong tầm mắt khiến cô không kìm được mà run lên, theo bản năng lùi về phía sau.
Không lạ gì khi cô có cảm giác quen thuộc này!
Người đàn ông đeo mặt nạ đen trước mặt đã từng bắt cóc cô một lần rồi.
Hơn nữa, cũng chính là tại nhà kho này.
Cơ thể Dung Yên bắt đầu run rẩy dữ dội hơn.
Người đàn ông thong dong ngồi xuống ghế, không hề lo lắng rằng cô sẽ bỏ trốn.
Dung Yên nhìn sang phía bàn, trông thấy các nguyên liệu làm bánh đang được chuẩn bị sẵn.
Cô thật sự muốn hỏi: Có cần phải bắt cóc cô chỉ để được ăn bánh cô làm không?
Người đàn ông cất giọng trầm thấp:
“Còn đứng đờ ra đó làm gì? Mau đi làm bánh đi.”
Dung Yên khó nhọc vịn tường đứng dậy, trong đầu chỉ nghĩ: Nếu lúc nào cũng mang theo độc dược bên người thì tốt biết mấy!
Lâu rồi không làm bánh, tay nghề của cô có hơi chậm chạp nhưng người đàn ông đeo mặt nạ chỉ lặng lẽ ngồi đó quan sát, không chỉ trỏ.
Nếu không, cô chắc chắn sẽ làm càng tệ hơn.
Mất thời gian gấp đôi so với bình thường, cuối cùng Dung Yên cũng làm xong chiếc bánh.
Người đàn ông đứng dậy, cầm theo một sợi dây thừng bước đến.
Sức lực hai người quá chênh lệch, dù Dung Yên dãy dụa phản kháng, cô vẫn bị trói chặt hai tay.
Dung Yên cắn chặt môi, chăm chú quan sát từng cử động của hắn.
Bỗng nhiên, đôi mắt cô trợn tròn kinh ngạc. Bởi vì người đàn ông đã tháo mặt nạ ra.
Là Giang Ngự Nhiên.
Hắn bắt đầu ăn bánh, vừa ăn vừa tỏ ra rất thưởng thức.
Dung Yên thật sự không ngờ, Giang Ngự Nhiên lại thích ăn bánh cô làm đến mức này.
Nhưng cô đoán, chắc chắn hắn không chỉ vì bánh mà bắt cóc cô.
Bằng không, hắn không cần thiết phải tháo mặt nạ.
Giang Ngự Nhiên nhếch môi, giọng điệu lười biếng mà thâm sâu:
“Ngon lắm. Thật mong bảo bối có thể làm bánh cho anh cả đời.”
Vừa nói, hắn vừa nâng cằm cô lên khiến Dung Yên buồn nôn đến cực điểm.
Cô nghiêng mặt né tránh, ánh mắt lạnh lùng:
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
“Tôi đã làm xong bánh, anh có phải nên thả tôi đi rồi không?”
Giang Ngự Nhiên cười khẩy, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn:
“Làm sao có thể thả em đi dễ dàng như vậy? A Hàn vẫn chưa đến mà.”
Dung Yên cố gắng giữ bình tĩnh, giọng nói không nhanh không chậm:
“Anh muốn anh ấy đến làm gì?”
Ngón tay Giang Ngự Nhiên lướt nhẹ trên má cô khiến cô chỉ muốn chặt đứt tay hắn ngay lập tức.
“Đừng tức giận. Anh chỉ muốn giúp em thử lòng A Hàn thôi, xem rốt cuộc em có quan trọng với nó không.”
Dung Yên cười lạnh:
“Không cần anh giúp.”
Cô thầm cầu nguyện Giang Ngự Hàn đừng đến.
Nếu Giang Ngự Nhiên nghĩ rằng cô không quan trọng với Giang Ngự Hàn, vậy màn kịch của hắn sẽ chẳng thể tiếp tục.
Nhưng thật đáng tiếc cô và Giang Ngự Hàn dường như không có chút ăn ý nào cả.
…
Không đến nửa tiếng sau, Giang Ngự Hàn đã xuất hiện trước mặt cô.
Trên cổ Dung Yên là một con d.a.o sắc bén.
Để chứng minh hắn không hề đùa giỡn, Giang Ngự Nhiên nhấc d.a.o lên, cắt một đường trên cổ cô.
Cơn đau nhói lên, Dung Yên vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng sắc mặt cô đã tái nhợt như giấy.
Nhìn thấy m.á.u đỏ chảy ra từ cổ cô, ánh mắt Giang Ngự Hàn trở nên sắc lạnh đến đáng sợ.
Anh gằn giọng:
“Nói đi, anh muốn gì để thả em ấy ra?”
Giang Ngự Nhiên liếc nhìn tập tài liệu trên bàn, cười khinh miệt:
“Ký hai bản hợp đồng kia đi.”
Dung Yên không biết nội dung hợp đồng nhưng cô biết chắc rằng nếu Giang Ngự Hàn ký, chắc chắn anh sẽ phải trả một cái giá rất đắt.
Cô lập tức quát lên:
“Giang Ngự Hàn, đừng ký!”
Cô vừa hét lên, m.á.u từ vết thương lại chảy ra nhiều hơn.
Giang Ngự Hàn nhíu mày, nghiêm giọng cảnh cáo:
“Em đừng cử động.”
Dung Yên mím môi, ánh mắt kiên định:
“Vậy anh đừng ký. Mau rời đi!”
Cô rất rõ ràng người Giang Ngự Nhiên muốn đối phó, không phải cô mà là Giang Ngự Hàn!
Giang Ngự Nhiên nhìn hai người phát cẩu lương trước mặt, sắc mặt cực kỳ khó chịu: “...”
Không muốn nghe bọn họ liếc mắt đưa tình, hắn nhấc một miếng vải lên, nhét vào miệng Dung Yên khiến cô chỉ có thể ưm ưm khó chịu.
Giang Ngự Hàn không thèm nhìn nội dung hợp đồng, trực tiếp ký tên mình lên đó.
Giang Ngự Nhiên nhếch môi cười, ánh mắt đầy kiêu ngạo:
“Sảng khoái! Từ bây giờ, Tập đoàn S chính thức bị tập đoàn Giang thu mua, cũng có nghĩa là S thuộc về tao rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/li-hon-di-em-khong-muon-lam-the-than-nua/chuong-127-dai-ket-cuc.html.]
Dung Yên: “...”
Cô không thể nói gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn.
Lợi dụng lúc Giang Ngự Hàn hôn mê, Giang Ngự Nhiên đã cướp đi Giang Thị.
Bây giờ, khi tập đoàn Giang bị S chèn ép đến mức sắp phá sản, hắn lại bắt cóc cô, ép buộc Giang Ngự Hàn phải ký giấy, đem tập đoàn S đang phát triển thịnh vượng dâng cho hắn.
Thật hèn hạ và vô sỉ!
Cô tuyệt đối sẽ không để Giang Ngự Nhiên đạt được mục đích!
Giang Ngự Hàn lạnh nhạt hỏi hắn:
“Anh còn không mau thả em ấy ra?”
Giang Ngự Nhiên nhếch môi cười:
“Đừng vội, trò hay chỉ vừa mới bắt đầu.”
Ánh mắt hắn liếc về phía con d.a.o trên bàn, giọng điệu như đùa giỡn:
“Trước tiên, mày hãy tự đ.â.m vào chân mình hai nhát đi.”
Nghe đến đây, Dung Yên còn lo lắng hơn cả Giang Ngự Hàn nhưng miệng cô bị nhét vải, muốn nói cũng không được!
Cô không muốn Giang Ngự Hàn vì cứu cô mà lại trở thành người thực vật một lần nữa!
Giang Ngự Nhiên rõ ràng sẽ không dễ dàng buông tha cho anh.
Thấy Giang Ngự Hàn đã cầm lấy con dao, chuẩn bị tự đ.â.m xuống chân, mắt Dung Yên đỏ hoe. Cô không chút do dồn hết sức mạnh, đạp mạnh một cú về phía sau!
Lúc quay “Mật Luyến”, cô từng học một vài chiêu thức tự vệ từ đạo diễn võ thuật.
Và cú đá này trúng ngay chỗ hiểm của Giang Ngự Nhiên!
Theo bản năng, Giang Ngự Nhiên đau đến mức buông lỏng tay, Dung Yên lập tức thoát khỏi sự khống chế.
Cùng lúc đó, Giang Ngự Hàn nhanh chóng kéo cô về phía mình, dắt cô lao về phía cửa.
Bàn tay anh nhẹ nhàng che tai cô lại.
Bằng! Bằng!
Hai tiếng s.ú.n.g nổ vang lên.
Dung Yên tròn mắt kinh ngạc, chỉ thấy Giang Ngự Nhiên quỳ rạp xuống đất.
Là cảnh sát ẩn nấp trong bóng tối nổ súng!
Hai chân Giang Ngự Nhiên đều bị trúng đạn.
Nhìn thấy hắn bị cảnh sát áp giải đi, Dung Yên nép vào lòng Giang Ngự Hàn.
Cô thật sự rất muốn xông lên, đá cho hắn vài phát. Nhưng cuối cùng, cô đã kiềm chế bản thân lại.
Vì cô tin rằng pháp luật sẽ đòi lại công bằng cho cô.
Giang Ngự Nhiên chắc chắn sẽ phải ngồi tù trong thời gian rất dài.
Sau khi hoàn tất bản ghi lời khai, Dung Yên phát hiện ánh mắt của Giang Ngự Hàn có gì đó không đúng.
Cô rút cổ lại, giọng nói có chút khàn khàn:
“Anh sao vậy?”
Giang Ngự Hàn nhìn cô chằm chằm, giọng trầm xuống:
“Em từng bị bắt cóc, tại sao không nói cho anh biết?”
Không để cô trốn tránh, Giang Ngự Hàn ôm chặt cô vào lòng.
Dung Yên nuốt nước bọt, có chút đáng thương nhỏ giọng nói:
“Em không cố ý giấu anh đâu, chỉ là lúc đó anh vẫn chưa hồi phục sức khỏe. Hơn nữa... em cũng đã báo cảnh sát rồi.”
Giang Ngự Hàn: “...”
Trở về nhà, Giang Ngự Hàn vẫn im lặng không nói gì.
Dung Yên cảm thấy có chút phức tạp.
Cô vào phòng tắm, tắm rửa xong, đầu óc cũng tỉnh táo hơn hẳn.
Vừa mở cửa ra, cô liền thấy khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh diễm của Giang Ngự Hàn.
Trong tay anh, cầm một lọ thuốc mỡ.
Không để cô kịp mở miệng, anh trực tiếp bế cô lên.
Dung Yên giật mình, vội vàng vòng tay qua cổ anh, sợ bị ngã xuống.
Chỉ một lát sau, cô đã được nhẹ nhàng đặt xuống giường.
Lúc này, Dung Yên mới nhớ ra trên cổ cô vẫn còn vết thương!
Giang Ngự Hàn cẩn thận thoa thuốc cho cô, động tác vô cùng dịu dàng.
Dung Yên không chớp mắt nhìn anh, cảm giác mũi mình cay cay.
Giây phút ấy, cô đã tin Giang Ngự Hàn thật sự yêu cô.
Bởi vì anh có thể vì cô mà dâng cả tập đoàn S, cũng có thể không do dự tự đ.â.m vào chân mình...
Sau khi thoa thuốc xong, Giang Ngự Hàn vừa ngẩng đầu lên liền thấy nước mắt chảy dài trên mặt cô.
Anh kéo cô vào lòng, vừa giúp cô lau nước mắt, vừa thấp giọng nói:
“Sau này có chuyện gì, em đừng giấu anh nữa được không?”
Dung Yên dùng sức gật đầu, rồi vươn tay, ôm chặt lấy Giang Ngự Hàn.
Cô nghĩ, cuối cùng mình cũng đã bước ra khỏi cái vòng luẩn quẩn do chính mình vẽ nên.
Không chỉ tìm được tình yêu, mà sự nghiệp của cô cũng lên như diều gặp gió.
Bằng vai nữ chính trong “Mật Luyến”, Dung Yên đã giành được danh hiệu Ảnh hậu.
Bộ phim chính kịch mà cô và Đường Ly cùng hợp tác sau đó cũng đại bạo trên toàn mạng.
Và nhờ có Đường Ly, Dung Yên bất ngờ trở thành một diễn viên có lưu lượng cao.
Diễn viên vừa có lưu lượng, vừa có thực lực sao có thể không hot được chứ?
Nhưng Dung Yên không vội nhận phim mới.
Bởi vì cô đã mang thai lần hai.
Dù rằng cuộc gặp gỡ giữa cô và Giang Ngự Hàn không phải là đẹp nhất nhưng Dung Yên vẫn muốn nói:
“Giang Ngự Hàn, quãng đời còn lại, xin hãy chỉ giáo nhiều hơn!”