lập tức móc ví, móc nhanh tờ năm trăm tệ nhét  tay .
Vậy mà tay  vẫn  buông .
"Lén lút  trộm là sai. Viết bản kiểm điểm hai ngàn chữ mới  ."
: "???"
 hiểu ... Tên    là mượn công trả thù riêng!
Tức giận dâng lên tận đỉnh đầu,     rằng, âm thầm cấu mạnh một cái  đùi .
Ngay lập tức, mắt  rưng rưng, long lanh ánh lệ.
  Chu Từ bằng ánh mắt đầy oán trách:
"Anh yêu , em   chán ghét em ... nhưng... nhưng em   thai với  !"
Lời  thốt ,  khí xung quanh bỗng chốc tĩnh lặng. Các  lính cứu hỏa trợn tròn mắt  Chu Từ.
Sắc mặt   tối sầm , nhưng bàn tay vẫn giữ c.h.ặ.t t.a.y ,   ý buông . Bộ dạng như thể quyết ăn thua đủ với  đến cùng.
"Đ-đội trưởng... cô gái   thật  đùa ?"
"Nếu là thật,   chịu trách nhiệm với cô  và đứa bé trong bụng chứ!"
"Tuy  là đội trưởng, nhưng nếu  việc   trách nhiệm thì em đây  phục  nha!"
Những lời lẽ của các  lính khiến mặt Chu Từ đen như đáy nồi.
Anh  nghiến răng ken két: "Mọi  đều là  lớn ,   chút khả năng phán đoán nào ?"
"Cái ..." Mấy  lính  vẻ nghiêm túc của Chu Từ,  chút do dự.
Rồi họ   sang  ,  lập tức cố nặn  vài giọt nước mắt.
Ngay tức thì, ánh mắt bọn họ  đầy thương cảm.
Một  còn định lên tiếng bênh vực , nhưng Chu Từ  nhanh hơn huýt một tiếng còi sắc lẹm:
"Toàn đội chú ý, chạy năm nghìn mét bắt đầu!"
"Rõ!"
Các  lính hô đồng thanh,  đồng loạt chạy về sân huấn luyện.
Hiện trường chỉ còn  và Chu Từ, cùng một  chú đang thong dong  tới, hai tay chắp  lưng.
Ông vỗ vai Chu Từ:
"A Từ , công việc quan trọng thật đấy, nhưng việc nhà cũng  thể bỏ bê. Cậu cũng  còn nhỏ nữa, giờ con cái cũng  , chuyện kết hôn cũng nên sớm tính  là ."
Nhìn điệu bộ ông , rõ ràng là cấp  của Chu Từ. Dù đang hiểu nhầm, nhưng Chu Từ cũng chẳng thể bắt ông chạy năm nghìn mét để giải tỏa, đành im lặng mặc định.
"Thế nhé! Chiều nay cho  nghỉ nửa ngày, về nhà nghỉ ngơi ."
Nói xong, ông  lững thững rời . Không khí lập tức trở nên yên tĩnh.
Quất Tử
Chu Từ túm lấy , xách  trong đội cứu hỏa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/len-xem-cac-anh-linh-cuu-hoa-tap-luyen-toi-bi-ban-trai-cu-bat-tai-tran/chuong-2.html.]
 vùng vẫy:
"Anh định  gì?   , dù thế nào cũng   kiểm điểm  đấy!"
Anh  thèm đáp , dẫn  thẳng tới phòng chờ  mới chịu buông tay:
"Ngoan ngoãn  yên ở đây đợi.    đồ."
"Anh...   đồ  gì?" giật  hỏi.
Ánh mắt  liếc xuống bụng phẳng lì của , nghiến răng :
"Đương nhiên là để  cùng cô... và đứa bé."
: "...Heh."
Bộ  ngu chắc? Ở  chờ   về  gì?
Vừa thấy bóng lưng  khuất  cánh cửa,  lập tức bỏ chạy. Chạy ngược  con đường cũ.
( Truyện dịch bởi Quất Tử,  audio  youtube Quất Tử Audio )
Và  ánh  của các  lính đang hì hục chạy bộ,  luồn qua cái lỗ thủng  cổng sắt, phóng thẳng  ngoài.
Chạy một mạch đến đầu hẻm, thấy Trần Kỳ đang đợi thì  mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tô Tô,    chứ?" Trần Kỳ  hỏi  vỗ lưng .
 hất tay cô  , bực bội:
"Giờ mới  lo cho tớ ? Lúc nãy thì chạy còn nhanh hơn cả thỏ!"
Cô  rụt cổ , lí nhí:
"Ơ... lúc đó tớ hoảng quá nên mới  mà. Tớ thề, nếu   , tớ nhất định  bỏ   ."
Cô nàng kéo tay  nũng nịu:
"Tô Tô , tha  cho tớ   nhé~"
 vốn mềm lòng,  thế thì thái độ cũng dịu :
"Thôi  , coi như   nhận  thành khẩn,   tha cho ."
"Tô Tô,  tuyệt nhất!" Cô  chu môi định thơm  một cái.
 ghét bỏ giơ tay chắn .
Hai đứa còn đang đùa giỡn thì Trần Kỳ bỗng sững , cau mày  về phía .
  theo ánh  của cô , chỉ thấy một  đàn ông dáng cao ráo đang  ở cuối hẻm.
Ngược sáng nên   rõ mặt.
 chỉ liếc một cái là  nhận  ngay là Chu Từ.
Tim  lập tức "thịch" một tiếng.
Anh  đến đây  gì? Chẳng lẽ định chặn đường ?