Trong rừng mai, Lưu Nhược Khiêm thổi tiêu, hòa hợp với gió xuân. Mơ chín lay động theo gió, tỏa mùi thơm khiến thèm nhỏ dãi. Bên cạnh bàn đá, Tề tam công tử đang cùng thê tử uống thơm. Sau khi chứng thực nàng “hẳn là” mang thai, Tề tam công tử hề lấy rượu rót cho thê tử của , trong lòng đáng tiếc ít nhất mười tháng thấy dáng vẻ kiều thái say rượu của thê tử. Thật sự là hoài niệm thôi!
Mấy ngày qua theo bên cạnh thái quân, tuy rằng hề thành tích, chẳng qua thái quân cố chấp, chỉ cần nàng nhận định đáng chọn sẽ nhất định trọng dụng, cho dù Phương đại thẩm cố ý xa lánh cũng d.a.o động ý nghĩ của thái quân. Mà quản sự nhanh tay lẹ mắt nịnh bợ lên.
Nói thật, nàng chút chịu nổi! Thật vất vả hôm nay mới trộm thời gian rảnh rỗi, núp ở trong Tân Uyển cùng trượng phu, cho dù như thế nào nàng cũng dám kêu nhàm chán nữa! Làm một con “lợn cái” chuyên sinh con hơn thương nhân nhiều! Ông trời ơi! Tên Kha Thế Chiêu gấp rút cùng nàng “cộng sự” ! Ngày mai!
“Ta nghĩ, buổi trưa dùng bữa cùng thái quân, báo cho bà tin tức nàng thai .” Thiên Lỗi nhướng mày hỏi ý kiến nàng.
“Nhanh quá ? Ta còn buồn nôn.”
“Nương vội vã đẩy Xuân Nha các nàng tiến , nàng còn ngại nhanh? Ta đều cho rằng thái quân cam chịu phận cho rằng nàng thai!” Hắn nàng ăn trái mơ chua chát , sợ chua nhịn ăn, dáng vẻ đáng yêu vô cùng.
Ngọc Hồ vội vàng pha một ly , mới : “Làm ơn, mới gả tới một tháng, mà kết luận thai! Các nàng thật sợ bất cứ lúc nào cũng thể c.h.ế.t a! Lòng Xuân Nha cùng Hương Bình cũng ở , gọi các nàng , chịu khổ sẽ là Lưu .”
Lưu Nhược Khiêm ho khan một cái, tiếng tiêu đang thổi bỗng lệch , đột ngột dừng . Hắn lắc đầu trở ghế đá.
“Cần gì lôi kéo ? Đây là việc nhà của hai .”
Tề Thiên Lỗi lắc đầu.
“Các nàng cũng việc nhà của , ‘việc nhà’ chỉ thùng dấm chua cùng vật nhỏ trong bụng nàng thôi.” Một ngón tay chỉ về ái thê của , thình lình để cho nàng vặn cắn, ai hô một tiếng. “Huynh xem ! Là thùng dấm chua sai! Ta há dám ý nghĩ đúng? Hay là giữ Lưu tự hưởng thụ !”
“Ánh mắt Lưu quá cao, hoa cõi trần há thể lọt mắt ?” Ngọc Hồ . Lãng tử tuấn tiêu sái như Lưu Nhược Khiêm, gả cho sẽ khổ cả đời! Trời sinh phần tử bất an, nữ nhân nào giữ ? Hơn nữa sợ c.h.ế.t nữ tử si tình khăng khăng một mực! Phàm là các loại nữ tử ham chiếm hữu mạnh mẽ, ghen tuông, si tình, ôn nhu thuận theo đều đủ để cho co cẳng bỏ chạy! nữ tử tiêu sái như thế nào một khi bước tình quan, mấy nữ nhân thể siêu nhiên mà bất kỳ yêu cầu gì? Cho nên dám dính dáng đến tình quan.
“ nha! Cho nên nhất định tứ hải độc hành, một một !”
“Đừng quên vị hôn thê theo mệnh phụ mẫu gia hương!” Tề Thiên Lỗi trả lời một câu.
“Quên !” Hắn phất tay, chuyện. Đổi giọng : “Ta đưa hài tử Hoàng Cánh Đường đến chỗ Thư đại nương.”
Ynehni Ruan
Chẳng qua, đôi phu thê cũng ý định buông tha , song song chống đầu, lấy hai mắt vô tội về phía , đáp lời.
Sau đó, Lưu Nhược Khiêm đành thẳng đề tài trốn tránh bốn, năm năm.
“Nữ hài sớm nên xuất giá sinh con ! Năm đó chúng căn bản từng gặp mặt, chỉ vì lời của phụ mẫu quyết định cả đời, ngay cả đính hôn cũng , liền mất tích, là vị hôn thê của khỏi quá mức! Đừng nữa ? Hiện tại quan trọng nhất là cải tạo tác phong Tề gia.”
“ mà, nếu như nữ tử một mực chờ thì ? Huynh hai mươi tám , mà nữ tử đó chắc qua năm năm còn trẻ nữa, thì đây?” Ngọc Hồ vì nữ hài mà bất bình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/len-nham-kieu-hoa-duoc-chong-nhu-y-ytgj/chuong-30.html.]
“Nữ tử quấn quít si mê như , nên tránh xa thì hơn.”
“Huynh sớm muộn gì cũng sẽ báo ứng!” Ngọc Hồ căm giận .
Tề Thiên Lỗi ôm thê tử eo.
“Đừng giận! Đừng giận! Chuyện tương lai hãy . Lưu , ngày mai sắp khởi hành huyện Đới Vân, liền mang thiếu niên cùng ! Sẽ là một nhân tài, trong thời gian ngắn cách nào tiêu trừ hận ý của , đành để cho lạnh một chút! Kế hoạch kế tiếp liền phiền các ngươi!”
“Ồ! Lưu ?” Ngọc Hồ mở to mắt.
“ ! Cũng đến lúc ! Không thể để bọn họ càn rỡ nữa.” Lưu Nhược Khiêm thèm để ý hời hợt.
Ngọc Hồ nhảy lên.
“ ── nhưng ── nếu , nếu bất lợi đối với Thiên Lỗi, hạ độc hoặc cái gì đó, nên cho ?” Trong lòng nàng vẫn nhớ chuyện Thiên Lỗi từng hạ độc.
Tề Thiên Lỗi thở dài: “Nàng nên lo lắng chính là nàng! Nương của hài tử, cẩn thận thể đó!”
“ ──”
“Ngọc Hồ, cam đoan thể sống lâu trăm tuổi!” Hắn gần như giơ tay thề, trong lòng là cảm động thôi! Tình cảm chân thành như , gần như là xa xỉ!
Lưu Nhược Khiêm nhún vai, lặng lẽ rời khỏi Tân Uyển, để cho phu thê bọn họ nồng tình mật ý một phen! Có lẽ, khi chuyện giải quyết, nên về nhà xem nữ hài xuất giá . Như thế, mới thể an tâm một chút. Nói như với Ngọc Hồ, thẳng cũng ! Ai......
Tề Thiên Lỗi ôm nàng trở về phòng, an trí ở giường.
“Ngày Lưu thu nhận Hoàng Cánh Đường, Thế Chiêu đắn đối với nàng ?” Giọng điệu của vẫn ôn hòa, nhưng một loại rét lạnh đáng sợ.
“Lưu ? Việc sẽ tự đòi công đạo.” Nàng nâng lấy khuôn mặt tuấn mỹ của , khẽ hôn xuống.
Hắn lắc đầu.
“Không! Nói là Phương Tiểu Hồng. Nàng đám nữ nhân hận c.h.ế.t nàng ?”
“Ta chọc các nàng nha!” Ngọc Hồ phục khẽ kêu.
“Ta Thế Chiêu vẫn luôn lừa dối nàng, khiến và Lưu nghĩ đến phương hướng yêu , nhưng nàng chút lay động. Mà mấy Phương Tiểu Hồng bắt gặp Lưu chuyện với nàng, cho rằng nàng hài lòng với trượng phu ốm yếu, mà quyến rũ nam tử nàng ngưỡng mộ trong lòng, liền đố hận trong lòng đối với nàng. Nàng nên , Phương Tiểu Xảo hy vọng đối với Thế Chiêu, một lòng thê tử của . Chỉ cần châm ngòi nữ tử , cuộc sống của nàng sẽ khổ sở, cho nên nguy hiểm sẽ là nàng.” Vẻ mặt của một chút khổ não. “Cho nên sớm ngày báo cho thái quân sự tình nàng thai, phận của nàng sẽ càng coi trọng……”