Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lệ Phí Cho Tình Yêu - Chương 66

Cập nhật lúc: 2024-12-02 20:23:49
Lượt xem: 0

Tú Vi lập tức trả lời. Lòng cô dâng lên nỗi bất an

"Là tôi. Xin hỏi ai vậy? Sao cầm máy của mẹ tôi.

" Mẹ cô bị tai nạn đang cấp cứu trong bệnh viện, cô mau đến đi.

Chiếc điện thoại rơi luôn xuống nền gạch bể ra làm hai, Ngoc Vi thất chôn chân tại chỗ khi nghe tin dữ, cô không khóc nhưng nước mắt cứ liên tiếp chảy xuống khắp mặt.

đồng nghiệp kế bên thấy cô như thế liền xúm lại hỏi han, Tú Vi lúc này mới bừng tỉnh rồi lấy lại tinh thần, cô nhờ mọi người dọn máy dùm mình rồi nhanh chân chạy ra khỏi công ty bắt chiết grab đi sang bệnh viện.

...Cửa phòng cấp cứu đang đóng kín. Bên ngoài có hai người đàn ông và một người phụ nữ còn đứng đó, họ thấy cô chạy tới liền lên tiếng hỏi

"Cô là cô Vi đúng không?

Tú Vi nhanh chóng gật đầu, mắt vẫn chăm chăm nhìn phòng cấp cứu

" Dạ đúng tôi là Vi đây ạ? Mọi người cho hỏi mẹ tôi bà ấy sao rồi ạ?

Người phụ nữ đó nhìn cô lên tiếng kể lại sự việc

" Chúng tôi đang ngồi ăn trong quán thì thấy bác ấy đi ra đứng ngoài đầu hẻm như trông đợi ai đó, rồi phía sau có tiếng xe rất lớn chạy tới, bác ấy không trách kịp, cậu thanh niên lái chiếc xe tông thẳng vào bác rồi đ.â.m luôn vào cây cột điện mất tại chỗ. Khi chúng tôi chạy đến thì thấy người bác đầy m..á...u ,nhưng vẫn còn thở nên đưa bác vào đây. Chiếc điện thoại trong túi bác có mỗi số của cô, chúng tôi đoán cô là con của bác nên gọi cô đến đấy.Thôi có cô ở đây chúng tôi về nhé, cố gắng lên chắc bác gái không sau đâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/le-phi-cho-tinh-yeu/chuong-66.html.]

Rồi họ rời đi, Tú Vi rụng rời tay chân khi nghe lời họ kể lại, cô chẳng đứng vững nữa mà ngồi thụp luôn xuống nền gạch, nước mắt cô lăn dài...Mẹ cô là do bà đứng đợi đón cô về nên mới bị tai nạn thế này, là do cô, là do cô không bảo vệ mẹ cô được…

Ngồi suốt một tiếng đồng hồ, mặc kệ những người qua lại bệnh viện nhìn cô với cặp mắt tò mò và thương cảm thì cô vẫn chẳng quan tâm đến, chỉ lặng lẽ hướng đôi mắt mong chờ kỳ tích từ trong phòng cấp cứu mà thôi.

Đèn bên trên bật sáng, Tú Vi lập tức ngồi dậy, vị bác sĩ vừa bước ra không đợi ông ấy hỏi người nhà là ai cô đã vội lên tiếng

"Bác sĩ ơi mẹ tôi sao rồi ạ? Bà ấy vẫn khỏe đúng không bác sĩ?

Vị bác sĩ tuổi tầm tứ tuần nhìn cô với cặp mắt cảm thông, hạ cặp kính xuống ông ta lên tiếng

" Tạm thời bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng do cú tông mạnh, m.á.u bầm tụ trong não, với lại quả thận của bà ấy đã di căn rồi. Nếu không kịp thời can thiệp gấp chắc chắn bà ấy không sống nổi qua tuần Người nhà theo tôi sang phòng để nói rõ tình hình của bệnh nhân cụ thể hơn.

Nói rồi ông bác sĩ đi trước, Tú Vi lặng lẽ đi theo sau. Vào phòng làm việc sau khi Tú Vi tiến hành làm thủ tục nhập viện cho mẹ xong ông bác sĩ nói nhiều về bệnh tình của mẹ cô lắm rồi cho cô xem bệnh án của mẹ, tất cả điều là những triệu chứng nguy hiểm và quan trọng đó là số tiền phẫu thuật, con số rất lớn mà trong khả năng bây giờ của cô chẳng thể nào có được con số ấy.

Chào ông bác sĩ rồi bước ra ngoài tim cô như c.h.ế.t lặng, một năm qua đi làm số tiền cô tiết kiệm được so ra với số tiền cần phẫu thuật cho mẹ cũng chỉ có 3 phần còn lại 7 phần làm sao cô kiếm có bây giờ. Lặng lẽ gạt nước mắt,bàn chân cô mỗi bước càng thêm nặng, đi tới cánh cửa phòng định mở ra đúng lúc bên ngoài lại có người đẩy vào,cô liền đứng lại nép sang một bên nhường đường cho họ thì bất ngờ nghe được ông bác sĩ kia cất giọng niềm nở

"Cậu Trung đến rồi à? Tôi cứ tưởng mai sáng cậu mới đến đấy?

" Ngày mai cháu có cuộc họp quan trọng biết bác sĩ còn ở trong đây nên cháu tranh thủ tan làm tạt sang nhờ bác kiểm tra luôn?Không phiền bác chứ?

"Không phiền, tối nay tôi trực vừa mới có một ca cấp cứu xong nên cũng rảnh đây.

Giọng nói quen thuộc kia khiến cho Tú Vi định bước đi ra ngoài liền khựng chân lại, cô ngước đôi mắt sưng húp của mình lên nhìn, bất ngờ chạm vào mắt cô là một dáng người quen thuộc. Hoàng Trung cũng thế, thấy cô ngước mặt lên, tuy trông dáng vẻ cô hơi tiều tụy, cặp mắt sau bao ngày xa cách vẫn hiện lên vẻ ưu buồn không làm sao khiến anh quên cho được cứ thế mà nhìn cô lưu luyến mãi.

Loading...