Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lệ Phí Cho Tình Yêu - Chương 49

Cập nhật lúc: 2024-12-02 20:22:11
Lượt xem: 0

Hoàng Trung nghe xong anh chỉ cười trừ. Quả thật anh và Thư Huyền đang sống cùng nhau thế này thì người ngoài nhìn vào họ nghĩ anh và cô ta là vợ chồng anh không biện minh cũng chẳng sao, nhưng với Thư Huyền anh đối xử và giữ khoảng cách với cô ra sau Thư Huyền chắc chắn là người hiểu rõ nhất, anh không nghĩ cô lại có suy nghĩ khiến cho anh phải rơi vào tình cảnh khó xử đến như vậy?

Thấy Hoàng Trung im Thư Huyền càng nói tiếp

" Anh yêu Tú Vi nên anh từ chối em đúng không?

Lần này Hoàng Trung có vẻ đã không vừa ý rất nhiều với cô ta nên chẳng thể dịu giọng nữa

"Anh yêu ai hay không không đến lượt em lên tiếng? Còn riêng đối với em tình cảm anh vẫn như vậy,anh vẫn sẽ đối xử với em rất tốt, sẽ luôn bảo vệ cho em nhưng sẽ không bao giờ vượt xa hơn cái mối quan hệ anh cho là anh em thế này.

" Anh.?

Thư Huyền á khẩu,khi nghe cái câu tình anh em từ miệng Hoàng Trung nói ,cô ta không kìm được sự thất vọng trong đáy mắt,cô ta điên cuồng hét lên rồi đập phá đồ đạc loạn xạ cả lên

Hoàng Trung nhìn Thư Huyền đang điên loạn anh chẳng chút gì là không quan tâm mà chỉ khẽ lắc đầu bất lực.Anh lẳng lặng cầm lấy hộp cơm rồi đi ra bờ sông ngồi ăn.

Dưới chân cầu, nhìn dòng người và xe cộ qua lại tấp nập. Bên kia bờ sông là những chung cư biệt thự cao lớn đắt tiền tự dưng anh lại cảm thấy giữa biển người mênh m.ô.n.g ấy bản thân anh sao nhỏ bé kỳ lạ. Cơn đau đầu cũng dần dịu lại nhưng mảnh ký ức vẫn không sao tìm về lại anh, nó vẫn tròn tĩnh như một con số không và anh chẳng thể nào biết được bao giờ anh mới có thể nhớ ra mọi việc….

Những lúc ngồi một mình thế này anh có thể cảm nhận được bản thân anh không phải hạng tầm thường,Tuy anh đang mất đi trí nhớ nhưng anh không phải là một kẻ ngốc vì nhìn một căn chung cư anh có thể nhẩm trong đầu mình và định giá được giá trị của chúng là bao nhiêu tiền, một miếng đất bỏ trống sau khi nhìn thấy chúng anh đã có kế hoạch phát triển chúng ra sao. Nhưng cuối cùng thân phận mình anh lại chẳng biết rõ bản thân anh ngày trước là một người thế nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/le-phi-cho-tinh-yeu/chuong-49.html.]

Nhặt một hòn đá nhỏ bên cạnh, anh thẳng tay liện nó xuống sông, sóng nhỏ lăn tăn trỗi dậy anh lại thấy dòng sông d.a.o động giống như lòng mình bây giờ. Anh biết Thư Huyền đối xử tốt và là ân nhân cứu mình nhưng giác quan lại cho anh biết Thư Huyền không phải người đơn giản như anh đã nghĩ. Thế nên từ ngày ở cạnh Thư Huyền anh đã luôn xuất hiện cảnh giác để đề phòng cô ta rồi. Và cũng may bản thân anh rất vững trong mối quan hệ này nên từ đầu đến cuối anh chưa làm điều gì vượt quá giới hạn với Thư Huyền, bởi thế cho đến hôm nay khi anh từ chối cô anh cũng chẳng thấy lương tâm mình áy náy.

……

Quay lại cuộc sống của TúVi

Những ngày sau đó cuộc sống của mẹ con Tú Vi trải qua rất bình yên, dù rằng đôi lúc mẹ cô rất buồn vì nhớ nhà nhưng được cô an ủi nên bà cũng đã nguôi ngoai phần nào rồi.

Ngồi bên cạnh mẹ, nắm lấy bàn tay mẹ hao gầy, cô gục đầu tựa vào lòng mẹ rồi thủ thỉ

"Từ nay mẹ con mình phải thật cố gắng để cuộc sống bình yên hơn mẹ ha.

Mẹ đưa tay lên xoa đầu cô mẹ bảo

" Xin lỗi con là mẹ không tốt nên mẹ không thể giữ lại ngôi nhà của chúng ta.

"Con hiểu mà mẹ không sao đâu ạ, biết đâu mẹ con mình rời đi cuộc sống sẽ ổn hơn đó mẹ.

" Ừ con gái.

Dù cố gắng an ủi mẹ để mẹ không buồn lòng nhưng không thể không thừa nhận rằng bản thân cô khi bước chân ra khỏi nơi mình sinh ra lòng cô cực kỳ khó chịu,như có một tảng đá đang đè nặng lên bản thân cô mà cô chẳng thể nào với tay ra sau tháo gỡ nó ra được,dần dà cảm giác như chính cơ thể mình bị tảng đá đó cắt ra làm đôi vậy,có chút đau đớn có chút tiếc nuối và mất mát, sự mất mát chẳng có gì bù đắp vào khoảng trống đó được.Nhưng biết sao bây giờ cuộc đời mà không xô mình ngã thì làm sao mình biết cách đứng lên. Vì thế ngay từ khi ra đi cô đã tự thề với lòng mình không bao giờ bản thân cô cho phép mình yếu đuối nữa, vì cô còn phải mạnh mẽ lo cho mẹ và cả bản thân mình.

Loading...