Lệ Phí Cho Tình Yêu - Chương 47
Cập nhật lúc: 2024-12-02 20:22:08
Lượt xem: 0
Lúc anh tỉnh dậy đã thấy mình nằm dưới chân núi ,lúc đó chân anh còn bị trật nữa chẳng thể nào đứng lên được. Nhìn lên trên là mây và núi, dưới chân là trùng trùng điệp điệp cây cối mọc um tùm, một nơi hoang tàn đến mức anh biết dù có kêu la khản cổ cũng chẳng có ai nghe. Nghĩ vậy nên anh không lên tiếng gọi kêu cứu chỉ biết cố gượng sức mình, nén chặt cơn đau trong cơ thể để ngồi dậy. Tựa lưng vào một cái tảng đá lớn, anh tự nghĩ có lẽ rồi anh sẽ c.h.ế.t luôn tại nơi này, nhưng may sau đúng lúc này anh lại nghe tiếng gọi như rất bất ngờ của một cô gái
"Hoàng...Hoàng Trung...anh có phải là Hoàng Trung hay không? Sao anh lại ở đây?
Lần đầu tiên đối diện với Thư Huyền cảm giác của anh rất là ghê với gương mặt của cô, lúc ấy hầu như một bên mặt của Thư Huyền đầy máu,tay chân thì trần xước cả nhưng may mắn thay ngoài vết thương ở mặt thì tay chân cô vẫn bình thường.Nhìn người con gái lạ trước mặt Hoàng Trung trả lời
" Tôi cũng không nhớ tại sao mình lại ở đây nữa? Còn cô là ai?
Nghe anh hỏi thế Thư Huyền chỉ biết cau mày nhìn anh đầy khó hiểu
"Anh không nhớ tôi à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/le-phi-cho-tinh-yeu/chuong-47.html.]
Hoàng Trung lắc đầu, dường như trong anh lúc này mãng ký ức chỉ là một con số không tròn trĩnh.
Từ lúc gặp Thư Huyền và sau đó anh được cô từ từ dìu vào một vách núi để nghỉ ngơi. Anh chỉ được nghe cô kể cô tên Thư Huyền và anh và cô đều bị một người hại nhưng cô chẳng nói ra người đó là ai và thân phận của anh là ai. Rồi cô và anh ở dưới vách núi mấy ngày, chân anh dần bình phục lại hai người mới men theo đường núi và leo lên trên.
Lúc nhìn thấy đường lớn anh mới biết nơi này là khu vực Bà Rịa Vũng Tàu quanh đây núi non nhìu lắm, hai người ban đầu chẳng có một đồng nào trong túi nên phải lang thang xin ăn ròng rã cả tháng trời,đi xin đến đâu hai người ngủ tạm vỉa hè ở đó Cho đến gần đây nhất là nửa năm trước anh xin được một chân phụ hồ cho một công trình, họ làm ở đâu anh và Thư Huyền theo làm đến đó hàng ngày anh đi làm Thư Huyền xin chân theo nấu cơm và cuối cùng họ theo xuống công trình xuống tận thành phố này.
Cũng từ ngày đi làm Hoàng Trung mới bộc lộ được khả năng trong người mình, trong đầu anh toàn là những con số, anh nhìn sơ qua bản thiết kế là có thể nắm được tiến độ công trình làm ra sao, chi phí thế nào...cho nên vì thế mà chưa đầy 3 tháng chủ thầu đã cho anh lên đứng làm cai để quản lý thợ làm
Từ đó cuộc sống của anh dần khởi sắc và anh bắt đầu muốn tìm hiểu về bản thân của mình, anh muốn có lại ký ức, muốn nhớ lại ba mẹ và gia đình mình chứ không phải một cuộc sống vô nghĩa chỉ vỏn vẹn cái tên Hoàng Trung thế này.Đôi lần anh có hỏi Thư Huyền nhưng cô không nói gì cả, chỉ bảo anh phải cẩn thận với mọi người xung quanh,phải cố kiếm tiền thật nhiều đưa cho cô đi chữa lại khuôn mặt rồi thời gian cô sẽ chỉ anh trả thù người đã hại anh.
Và thời gian trôi qua với công việc bộn bề anh cũng đã dần không còn bận tâm đến quá khứ của mình nhiều khi mà công việc của anh đang rất tốt thì vô tình anh nghe người ta nói ở cái xóm làng chày có một ông Sáu đò chữa được bệnh mất trí nhớ hay lắm, dù cho rất hoang đường nhưng anh vẫn quyết tâm đến tìm ông ta, nhưng đời không hề như mình mưu cầu người anh cần tìm thì không gặp, người không cần tìm lại được đối diện để rồi lại vô tình gây thương nhớ cho anh.
Vốn dĩ khi anh quay lại thành phố,anh không mong gặp Tú Vi lần nào nữa vì anh biết Tú Vi đã có chồng và chồng Tú Vi là kẻ muốn hại anh như trong lời kể của Thư Huyền, nhưng không ngờ ngày hôm nay anh lại bất ngờ nhìn thấy Tú Vi lần nữa. Anh nghi ngờ cô đang theo dõi anh, định bụng quay về nói cho Thư Huyền nghe nhưng rốt cuộc anh lại quyết định không nói. Vì vốn dĩ khi gặp lại Tú Vi bản thân anh cũng rất vui mừng.