Lệ Phí Cho Tình Yêu - Chương 44
Cập nhật lúc: 2024-12-02 20:22:03
Lượt xem: 1
Cô tức đến độ vừa nói mà vừa khóc ,cổ họng nghẹn đến mức không nói nổi nên lời, vậy mà bất ngờ hơn sau khi cô nói hết câu thì mẹ cô đã nhanh tay tát vào mặt cô một cái đau điếng.
Tú Vi sững sờ đưa tay ôm lấy một bên mặt mình, cô c.h.ế.t điếng nhìn hành động vừa rồi của mẹ?
Còn bà Hà sau khi đánh Tú Vi bàn tay bà cũng run lên, bà đau lòng, bà đánh con bà đau một thì bà cũng đau gấp trăm gấp ngàn lần nó, nhưng bà hết cách rồi. Bên họ người đông thế mạnh, nếu không nhịn nhục họ rồi mẹ con bà phải về đâu.
Cố thúc đẩy tinh thần vững vàng lại, bà Hà nhìn Tú Vi lớn giọng
"Mất dạy, mẹ có dạy con cái thói hỗn hào với người lớn như thế không Vi? Sao con không nghe lời mẹ hả? Mẹ bảo con xin lỗi mọi người con có nghe không?
Tú Vi vẫn cứng miệng
" Không? Họ không có quyền đuổi mình mẹ ạ.
"Con….
Bà Hà nhìn Vi bất lực nhưng ánh mắt bà lại chăm chú nhìn vào bên mặt đang hơi sưng và đỏ lên của cô bằng ánh mắt đầy lo lắng.
Thấy hai mẹ con bà Hà cãi nhau qua lại, bên này mọi người đã im lặng trở lại rồi nên chăm chú nhìn mẹ con cô khẩu chiến mà trong bụng ai nấy điều kiểu như đang rất vui mừng. Chú ba cũng không ngoại lệ. Ông lớn giọng cười to rồi đi tới cạnh Tú Vi ông nói
" Tao không nghĩ đến giờ phút này mà mày vẫn còn cứng họng được. Haha vậy để tao nói cho mày biết ngôi nhà mày đang ở chủ đất đó đang đứng tên thằng ba này nè. Bây giờ thằng này lấy lại mày có ý kiến gì không hả?
"Ông…?
Tú Vi c.h.ế.t lặng như không thể tin được những lời ông chú vừa nói ra,cô nhìn sang mẹ mình rất muốn bà cho cô câu trả lời thoả đáng, chí ít là mẹ sẽ bác bỏ lời ông ấy. Nhưng không mẹ cô lại gật đầu. Bà rơi nước mắt nhìn cô nói
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/le-phi-cho-tinh-yeu/chuong-44.html.]
" Ông ấy nói đúng đấy con? Lúc cha con bệnh, con lại đang ở nhà chồng mẹ không có tiền xoay sở nên đã bán mảnh đất này cho chú ba. Cũng may chú ba của bây thương tình mẹ với ba khó khăn nên dù ông mua nhưng vẫn để gia định mình ở tạm.
"Mẹ? Thật vậy sao mẹ?
Mẹ cô không trả lời nữa bà chỉ lặng lẽ đưa bàn tay rám nắng lên gạt đi nước mắt trên mặt rồi gật đầu với cô.
Tú Vi sửng dửng, cô như không thể tin nổi cái tin cô vừa nghe được. Cô không thể ngờ đến phút cuối cùng chút bấu víu còn sót lại cũng chẳng còn để mẹ con cô trụ lại nữa rồi. Nhưng mà nếu như thế thì cô sẽ chấp nhận ra đi, nơi này không dành cho cô thì cô sẽ không cần ở lại nữa.
Bên kia đám người họ nhìn mẹ con cô đắc ý. Ông chú bà cô bây giờ thấy cô không còn to giọng nửa liền hất mặt hống hách nhìn cô giả vờ nói ra mấy lời nhân nghĩa
"Thật ra mọi người ở đây cũng không muốn ép mẹ con mày vào đường cùng đâu.Nếu mày chịu xin lỗi mọi người ở đây và hứa suốt đời không giao du với trai lạ bỏ cái tính cái nết mê trai lại thì chú đây sẽ xin mọi người và trưởng xóm cho mẹ con bây ở đây. Sao bây có chịu không?
Bên cạnh bà Hà đưa ánh mắt như cầu xin cô cúi đầu xin lỗi họ, nhưng lúc này đây cô chỉ cười khẩy? Đất nhà này chẳng còn của gia đình cô nữa thì cô chẳng muốn ở để phải mang ơn nghĩa của họ đâu. Cô sẽ đưa mẹ đi nơi khác để xây dựng lại cuộc sống mới. Cô tin chắc mẹ con cô sẽ sống thật tốt hơn
" Không cần. Mẹ con tôi sẽ đi. Không cần sự thương hại của mọi người. Nhưng bây giờ tối rồi ngày mai mẹ con tôi sẽ dọn đi được chứ?
"Được. Mày mạnh miệng lắm. Bọn tao sẽ chống mắt lên coi mẹ con mày rời khỏi đây rồi sẽ sống sót ra sau.
" Mọi người không cần lo.
Rồi họ rời đi trong sự hả hê khi chiến thắng được Tú Vi. Khi họ đi rồi Bà Hà khuỵ luôn xuống đất,Tú Vi ngồi xuống cạnh mẹ mình, hai mẹ con chẳng nói một lời nào chỉ biết ôm lấy nhau an ủi. Bà Hà biết bây giờ dù có trách móc con gái cũng chẳng có ích lợi gì nữa. Vì bà biết trước sau gì thì chắc chắn nơi này cũng không thuộc về mẹ con bà nữa rồi. Rời đi là việc sớm hay muộn mà thôi.
Bình minh ló dạng, hai mẹ con cô đã dậy từ rất sớm để thu xếp quần áo. Nói thu xếp vậy thôi chứ họ cũng chỉ có vài bộ đồ ít ỏi mà thôi, và trong cái balo của Tú Vi mang theo chỉ duy nhất là tấm ảnh thờ của người cha quá cố.
Mở cửa ra đi. Cô và mẹ quay lại nhìn ngôi nhà một lần cuối, dù rằng đã cố tỏ ra mạnh mẽ để là chỗ dựa cho mẹ nhưng cái giây phút này Tú Vi không khỏi rơi nước mắt. Ngôi nhà này biết bao nhiêu kỷ niệm đối với cô. Là nơi mà khi mệt mỏi với cuộc sống bên ngoài cô có thể chạy về để tìm bình yên trong vòng tay gia đình. Vậy mà bây giờ...Tú Vi thở dài ảo não. Cô tự hứa nơi đây bây giờ là giông bão thì đi nơi khác cô tin chắc sẽ là bình yên.