Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lệ Phí Cho Tình Yêu - Chương 36

Cập nhật lúc: 2024-12-02 20:21:51
Lượt xem: 1

Nghe ngữ khí của Hoàng Trung bắt đầu trở nên đáng sợ Tú Vi có phần run rẩy. Vốn dĩ cô chỉ muốn trêu anh giống như lúc nảy anh vừa trêu cô thôi nhưng không ngờ anh bực thật rồi. Nhưng mà lúc này đây, thần thái của anh thế này cô thấy cực giống với tính cách ngày trước của anh chứ không phải Hoàng Trung mà lần này cô gặp. Anh dễ gần làm cho cô bất ngờ.

Cô cụp mi xuống, đưa tay vụn về bức mấy ngọn cỏ mọc cạnh mình rồi vờ se se chúng lại cho đỡ áy náy với Hoàng Trung. Một mặt khuôn miệng nhỏ nhắn của cô mấp máy thỏ thẻ

" Thật ra tôi biết tôi nói ra chuyện này chưa chắc gì anh sẽ nhớ ra được nếu muốn có kết quả thì mai anh phải gặp ông 6 Đò. Nhưng thấy anh thế này tôi giấu cũng chẳng được.haiii theo những gì tôi biết thì một năm trước anh là chủ một công ty bất động sản, công ty đó tên là Hoàng Trung lớn nhất nhì thành phố, chi nhánh nhỏ lớn rải rác khắp các tỉnh thành.

Hoàng Trung nghe đến vậy, đầu anh có cảm giác đau buốt, gương mặt anh nhăn nhó đưa tay lên xoa lấy đầu, trong tiềm thức mờ ảo anh thấy anh đang chạy xe chở ai đó và rồi chiếc xe bị một chiếc xe khác tông vào….

Hình ảnh đó biến mất, anh cố nhắm mắt lại để nhớ thêm thì kết quả chỉ là một mảng trắng mờ ảo, cơn nhức đầu lại tăng thêm không hề giảm.

"Đau quá. A a a

Thấy Hoàng Trung ngồi gục xuống ôm chặt lấy đầu mình mà hét lên Tú Vi sợ hãi liền quay sang không ngại ngần kéo người Hoàng Trung về phía mình, tay cô day day trán dùm anh , cô lo lắng miệng cô liên tục hỏi anh rất nhiều lần

"Anh có sao không hả?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/le-phi-cho-tinh-yeu/chuong-36.html.]

" Hoàng Trung anh nói gì đi đừng làm tôi sợ nha?

"Hoàng Trung…?

Dường như cơn đau đầu vẫn không hề dứt nên anh chẳng nghe Tú Vi nói gì cả, anh khó chịu với mọi thứ nên anh vung cô ra rồi ngã nhào xuống đất, cô hoảng quá cũng vội nhào đến ôm chặt lấy anh,lần đầu tiên cô và anh đụng chạm lại gần gũi thế này bất chợt cô có cảm giác lạ lẫm lắm nhưng vì đang trong tình thế cấp bách nên Tú Vi cũng không nghĩ nhiều, cô nhanh chóng nâng tay để đầu anh nằm trên chân mình,miệng cô liên tục hỏi anh ra sau, tay cô xoa xoa đầu anh,cố gắng giúp anh dễ chị phần nào nhưng dường như không có tác dụng với anh rồi, cô không nghe anh trả lời, chỉ nghe tiếng anh thở hổn hển, mồ hôi trên thân thể túa ra ướt đẫm và rồi mấy giây sau Hoàng Trung ngất đi trên chân cô.

Giây phút mắt anh nhắm lại Tú Vi mới cảm nhận rõ rệt trái tim cô như mất đi một phần, cô hoảng loạn cô sợ hãi vội vàng cô đỡ anh lên lưng mình dùng hết sức cố cõng anh vào trong nhà nhanh nhất có thể.

Sáng hôm sau

Tiếng chim trên cành hót líu lo rộn vang cả xóm nhỏ, ánh nắng chiếu sáng xuyên qua mấy kẽ lá,rồi lấp ló bên khung cửa sổ nhà Tú Vi.Hoàng Trung khẽ cựa mình, mắt anh từ từ mở ra,anh ngó nhìn xung quanh chẳng có ai ,đầu anh vẫn còn hơi đau nhưng đỡ hơn nhiều rồi.Nhớ ra anh vẫn còn đang ở nhà Tú Vi, nhìn lại ngôi nhà một lần nữa không thấy ai cả rồi anh ngồi bật dậy, bất ngờ nhìn xuống người mình trên người mình bây giờ là một bộ đồ khác.

Phía sau nhà, Tú Vi ngồi cạnh bờ ao, hay tay cô thành thạo vò vò mấy vết bẩn trên hai bộ đồ của Hoàng Trung, cầm trên tay chiếc áo sơ mi trắng của anh đó trong tim cô chợt dâng lên nỗi niềm khó tả,cô không biết giờ này anh dậy chưa nữa, lúc tối anh làm cô một phen hú vía, nhưng cũng may khi anh ngất đi hơi thở anh dần ổn hơn lúc đó cô mới thở phào trong lòng yên tâm để anh nằm nghĩ trên giường cô chứ nếu lúc tối anh có xảy ra bất thường gì chắc cô và anh giờ ở trong bệnh viện luôn rồi.

Nhắc đến Hoàng Trung vô tình Tú Vi lại nhớ đến Việt Long cô chợt thoáng buồn cô nhớ lại chuỗi ngày của cuộc hôn nhân trước,ký ức kinh hoàng hiện ra không sao xóa mờ trong tâm trí cô được. Cái ước mơ bình thường như bao người được chăm lo cho chồng cho con không mong cao sang quyền quý chỉ mong mỗi ngày trôi qua êm đềm nhưng cũng chẳng còn được cho cô mong ước. Cả đời này tim cô mang một vết xước nên cô sợ yêu, cô sợ mình sẽ lỡ thương một người sẽ lại mang đắng cay thêm một lần nữa..

Loading...