15
Sau một đêm gần như  hành hạ đến kiệt sức,
 sáng , phần bụng  của  bắt đầu rỉ máu.
   im  lớp chăn, che giấu điều đó.
 Hứa Diêu  phát hiện.
Hắn dùng dây thừng trói   giường,
 khóa trái cửa phòng ngủ,
 và cầm theo cả điện thoại của .
  thấy tiếng cửa lớn đóng .
 Chắc là   đón Dư Mạn Mạn .
 cắn răng chịu đựng cơn đau quặn từ bụng ,
 cố gắng cởi trói.
  tất cả đều vô ích.
Thời gian trôi qua   bao lâu.
   cảm giác m.á.u  sắp chảy cạn.
 lúc , chuông cửa phòng khách vang lên.
 Có  tới.
Bất kể là ai, chắc chắn   Hứa Diêu.
 Có lẽ… đây là cơ hội duy nhất để trốn thoát.
 dùng đầu đập mạnh  tủ đầu giường.
  âm thanh quá nhỏ,  xuyên  hai lớp cửa.
 nghĩ đến chiếc đèn bàn bằng thủy tinh bên cạnh.
 Nếu  vỡ, chắc chắn sẽ tạo  tiếng động lớn.
 từ từ nghiêng  sang trái.
 Sợi dây trói ở tay   siết chặt đến cực hạn,
 vết hằn đỏ sâu hoắm in  cổ tay.
 nghiến răng, dùng sức giật mạnh—
 gần như  thấy tiếng xương tay rạn nứt.
 Không kịp bận tâm.
 nhấc bổng đèn bàn lên,
  ném mạnh xuống sàn.
“Choang!”
 Tiếng kính vỡ vang lên chói tai.
Quả nhiên, ngoài cửa  tiếng động.
— “Hứa Diêu? Anh  ở nhà ? Sao  mở cửa?”
Là một giọng nữ, trẻ trung, xa lạ.
Một phút , cô   cất tiếng:
— “Ha, mật khẩu vẫn  đổi ? Hứa Diêu,  ngờ  cũng chung tình ghê.”
Rất nhanh,   thấy tiếng cửa mở.
  gấp gáp phát  tiếng rên từ cổ họng: “Ưm… ưm…”
 Cố hết sức,  thốt lên hai từ duy nhất mà sáu năm qua  vẫn  thể :
— “Duy… Thanh… Duy Thanh…”
 gọi lặp  lặp , mơ hồ và khản đặc.
— “Ai ở trong đó?”
 Giọng  phụ nữ tỏ  nghi ngờ.
 — “Sao  khóa trái cửa?”
  thấy tiếng vặn khóa.
 Càng kích động,  càng gào lớn hơn.
Cửa mở.
   thấy một khuôn mặt xa lạ.
16
Có lẽ vì nghĩ rằng  sắp  cứu,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lay-lai-thinh-giac-toi-phat-hien-bi-mat-cua-chong-toi/chuong-6.html.]
 tinh thần  lập tức buông lỏng.
 Mọi thứ  mắt trở nên nhòe nhoẹt.
Trong cơn mơ hồ,    phụ nữ đó hét bên tai:
— “Kỷ Duệ? Ai  chị  nông nỗi  ?”
 — “Trời ơi, m.á.u nhiều quá!”
 — “Chị cố lên,  gọi xe cấp cứu ngay!”
…
Lâu lắm ,  mới dần tỉnh .
~ Hướng Dương ~
Mẹ đang  cạnh giường, lo lắng  .
— “Tỉnh ! Tỉnh !”
Bà vui mừng hét lên,  hỏi:
 [Cảm thấy thế nào  con?]
 gật đầu, cố nâng cánh tay yếu ớt của .
 [Ai  đưa con tới đây?]
Mẹ gõ  điện thoại:
[Là cô Dư Mạn Mạn.]
Dư Mạn Mạn?
Cô    đang  với Hứa Diêu ?
 Sao  đến một ?
 Hứa Diêu rốt cuộc   ?
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu .
 Hắn… chẳng lẽ…   g.i.ế.c Hứa Duy Thanh ?
 hoảng loạn, chộp lấy điện thoại từ tay , gõ vội:
 "Duy Thanh  ?"
Sắc mặt  trầm xuống.
 Bà liếc sang bố  đang  bên cửa sổ gọi điện.
Bố xoay  , nắm chặt tay, tiếng răng rắc vang lên.
— “Không gọi .”
 — “Dám  thế với con gái …  nhất định bắt thằng Hứa Diêu  trả giá!”
Mẹ thở dài, tay run run lau nước mắt.
— “Lúc     , cách   …
 — Hứa Diêu   thật lòng yêu con,   mà đối xử  với con ?
 — Giờ thì  , con gái đáng thương của   hại đến thế …”
Bà úp mặt  nức nở.
 khẽ đặt tay lên lưng .
 Rồi gõ năm chữ  điện thoại:
[Con   .]
 đưa điện thoại cho bà.
 Bà sững ,  đó vui mừng hét lên:
— “Ông Lý! Con gái  nó   ! Mau tới đây!”
Bố  vội vã chạy đến, mặt đầy kinh ngạc và mừng rỡ.
— “Thật sự    ?”
  gật đầu.
Niềm vui hiện rõ  gương mặt hai .
  chỉ trong chốc lát, sắc mặt họ  trở nên lo lắng.
Bố trầm mặc một lúc,  nghiến răng :
— “Duệ Duệ… là bố lừa con… Thật   hiện tại…   là Hứa Duy Thanh…”
 lắc tay, ngắt lời ông.
 [Con  .]
 [Con  trách bố .]
 ngừng một lát,  tiếp tục gõ:
 [Duy Thanh  trở về .     thể đang gặp nguy hiểm. Bố   thể giúp con tìm   ?]