"Đây là cháu gái ngoại của ." Trì Lệ Sâm đặt tay lên vai Trì Thiển, lạnh lùng : "Cậu thấy nó trông giống năm mươi tuổi ?"
Nhìn là đến năm mươi.
Hơn nữa còn là một cô bé!
Người đàn ông: "..."
Cái … Trước đó còn nghĩ lão đại năm nay mới hơn hai mươi tuổi, đứa cháu "nhỏ" năm mươi tuổi nhỉ?
Hơi vô lý.
Người đàn ông im lặng một lát, gượng vài tiếng: "Ha ha, tuổi tác, giới tính quan trọng, quan trọng là tấm lòng!"
Trì Phong Tiêu trợn trắng mắt: "Chuyện đơn giản như mà cũng thể nhớ nhầm, thấy ngày nào đó nước Đại Tây Dương cạn, chắc chắn là não của hút hết ."
Trì Triều Thanh nhận xét một cách chính xác: "Tuổi còn già mà não teo ."
Trì Mộc Trạch: "Ngu ngốc."
Người đàn ông dám hé răng, cũng chột .
Trong lòng Trì Lệ Sâm hài lòng lắm, nhưng vẫn hỏi Trì Thiển một câu: "Cháu nhận quà của nó ?"
"Đây là quà của nào tặng ạ?" Trì Thiển tò mò hỏi.
"Không quan trọng, một kẻ ngay cả cháu gái cũng nhớ, cháu cần nhớ nó gì." Trì Lệ Sâm .
Khóe miệng đàn ông giật giật, vẫn dám hó hé gì.
Trì Thiển: "Vậy thì nhận ."
Cô nhận lấy hộp quà, đang định mở thì đột nhiên cảm thấy hình như thứ gì đó đang động đậy bên trong.
"Ùm" một tiếng.
Nắp hộp bật tung, thứ bên trong cũng theo đó văng ngoài.
Mọi hít một ngụm khí lạnh.
C.h.ế.t tiệt!
Thứ đó là một bông hoa ăn thịt với cái miệng rộng ngoác như chậu máu, còn to hơn cả cái đĩa!
Người đàn ông tự giác đến lúc lên tiếng, nhiệt tình giải thích với Trì Thiển:
"Đây là đặc sản của Hồng Mạc, hoa ăn thịt biến dị, linh tính. Sức tấn công của nó là mạnh nhất trong các loại hoa cỏ, thể là cao thủ bảo vệ nhà cửa!"
"Ban đêm đặt nó bên cạnh gối đầu, nếu kẻ tới gần, nó sẽ nuốt chửng kẻ đó ngay lập tức, đến xương cũng còn!"
"Rất an , ?"
Mọi nhà họ Trì: "..."
Những khác: "..."
Ai ngủ mà đặt một bông hoa ăn thịt bên cạnh gối đầu chứ, lỡ nó ăn thịt thì ?!
Đây là quà gì ?
Trì Phong Tiêu khinh bỉ : "Thằng nhóc đó, đến cả chuột túi còn tặng Thiển Bảo một bó hoa hồng đỏ, mà nó tặng một bông hoa ăn thịt ."
Người đàn ông nghiêm túc : " ghi nhận ý kiến của ngài. Lần , sẽ báo lão đại để tặng theo bó."
"... Không cần ."
Trì Thiển bông hoa ăn thịt trong chậu, cảm thấy nó khá kỳ lạ.
Trước giờ cô từng thấy thứ gì xí như .
Trì Phong Tiêu ghét bỏ mặt: "Thiển Bảo, thứ mà trồng trong nhà thì đúng là quá sức chịu đựng, là vứt nó ?"
Món quà mà tên quái t.h.a.i tặng cũng giống như con , kỳ quái và dị hợm.
Trì Mộc Trạch nhíu mày: "Sao thằng nhóc đó nghĩ đến chuyện tặng một thứ nguy hiểm như cho con nít chứ."
Trì Triều Thanh: "Nó tưởng Thiển Thiển năm nay năm mươi tuổi."
Trì Mộc Trạch: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lat-ban-sau-khi-lay-lai-van-khi-thi-khong-nhin-duoc-nua/chuong-92.html.]
Trì Thiển đột nhiên nảy một ý tưởng: "Cậu ba, cháu đột nhiên ý tưởng !"
Ba đồng thời về phía cô.
Trì Thiển bưng chậu hoa ăn thịt bê bãi cỏ, đó nhét một cái bình tưới nước miệng nó.
Cô vỗ một cái cái mặt to của nó: "Ngậm cho kỹ đấy, xoay cho !"
Hoa ăn thịt : "..."
Hoa ăn thịt xoay , cả nó biến thành một cái máy tưới nước bằng tay.
Trì Thiển vô cùng hài lòng: "Sau công việc của mày là tưới nước cho bãi cỏ, nếu tao phát hiện mày lười biếng tiêu cực, tao sẽ nhổ sạch bộ cánh hoa của mày."
Hoa ăn thịt : !!!
Tốc độ chuyển động của đĩa hoa giống như là nhấn xuống 2.0 , điên cuồng lắc đầu, liều mạng lắc lư.
Trì Thiển chu đáo phối một bản nhạc công tác cho nó: "Gấp ngàn con hạc giấy, buộc một dải lụa đỏ, nguyện thiện lương mỗi ngày may mắn đều đến..."
Người và hoa ở đây đều trầm mặc.
Đột nhiên cảm thấy, so với chậu hoa ăn thịt , cô nàng hình như càng đáng sợ hơn một chút.
Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, Trì gia tụ tập ở trong biệt thự.
Trong cuộc tranh tài để món mì trường thọ, Trì Mộc Trạch xuất sắc đ.á.n.h bại Trì Triều Thanh, giành lấy vinh dự chuẩn món mì đặc biệt cho Trì Thiển.
Trì Phong Tiêu: "Không chứ, vì em còn tham gia đá khỏi cuộc ?"
Tay nghề nấu nướng của cũng tệ lắm mà!
Trì Triều Thanh gọn gàng dứt khoát đáp: "Em đừng xen ."
Trì Phong Tiêu: #%#¥#*!
Trì Thiển xen cuộc đấu tranh giữa hai , đầu tìm ông ngoại.
Trì Lệ Sâm cửa sổ sát đất gọi điện thoại, ánh sáng của đèn treo thủy tinh phác họa một bóng dáng cao ngất vĩ ngạn, là cột chống mạnh mẽ nhất trong căn nhà .
Vừa thấy ông ngoại, Trì Thiển cảm thấy trong lòng bình yên.
Rất gây chuyện.
"Làm xong chuyện ? Ừm, tệ, chờ mười hai giờ sinh nhật Trì Thiển xong thì tay." Giọng Trì Lệ Sâm lạnh lùng, lộ vẻ tàn nhẫn: " nửa đời của bọn họ, chỉ thể sống trong tù."
Chợt, Trì Lệ Sâm nhận thấy tới gần.
"Ai?"
Vừa đầu, thấy Trì Thiển đang ghé tường vểnh tai lén, khóe mày Trì Lệ Sâm giật giật.
Nếu như trái tim của ông cường đại, con bé hù đến mức xảy vấn đề.
"Trì Thiển, cháu ở đó gì?" Trì Lệ Sâm trầm giọng hỏi.
Trì Thiển nháy mắt mấy cái: "Cháu thấy ông ngoại đang gọi điện thoại, sợ quấy rầy đến ông, liền lặng lẽ tới."
Trì Lệ Sâm: "Cháu gọi là như ?"
"Ông ngoại, cần để ý những chi tiết ."
Trì Lệ Sâm: "..."
"Tìm ông việc?" Trì Lệ Sâm hỏi.
Trì Thiển gật đầu như gà mổ thóc: "Ông ngoại, ông mau tới, cháu lời !"
Cô kéo ông ngoại trở nhà ăn, ho khan hai tiếng tuyên bố: "Ông ngoại, hai , cảm ơn hôm nay tỉ mỉ chuẩn tiệc sinh nhật cho cháu, cháu cũng niềm vui bất ngờ dành cho ."
Trì Phong Tiêu: "Cái gì cái gì?"
"Đầu tiên, cháu quần áo !"
"Còn tự mang trang phục, dạng gì?"
Trì Thiển suy nghĩ một chút, khẳng định : "Trang phục đuôi thú, bó sát , buộc tạp dề, lộ vai, loại quần áo nhỏ đáng yêu !"