Lật Bàn! Sau Khi Lấy Lại Vận Khí Thì Không Nhịn Được Nữa - Chương 180:
Cập nhật lúc: 2025-12-31 14:15:26
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L5EIsp3Qa
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Thiển Bảo!!! Sao cháu chạy tới đây?!!"
"Cậu tìm cháu vất vả quá!!!"
Trì Phong Tiêu xuống xe chính là chạy nước rút trăm mét tới.
Đang yên đang lành xổm bên cạnh Trì Thiển, Trì Thanh Trầm gặp nạn.
Anh Trì Phong Tiêu lao tới húc trúng, ngã đất, vẻ mặt mờ mịt.
Chuyện gì xảy ?
Trì Phong Tiêu chú ý tới Trì Thanh Trầm, dừng ở mặt Trì Thiển, hai tay nâng nách cô lên, khẩn trương trái .
"Thiển Bảo, cháu chứ? Không thương chứ?! Rốt cuộc tên khốn kiếp nào bắt cóc cháu đến đây??"
Trì Thiển mặt biểu cảm : "Cậu ba, thả cháu xuống! Cháu cần mặt mũi nữa hả?"
Cô lớn thế , còn giơ lên như giơ b.úp bê, còn thể thống gì nữa!?
Trì Phong Tiêu đặt cô xuống: "Cháu xem, chỉ là tiện tay lấy đồ thôi, đầu thấy cháu ."
"Kiểm tra định vị, cháu mà chạy tới tận ngoại ô phía Nam... Cháu nơi cách trung tâm thành phố bao xa ?"
Trì Thiển: "?" Đã khỏi trung tâm thành phố ?
Là do chú dẫn đường đấy nhé!
"Cháu đường còn dám chạy loạn?" Trì Phong Tiêu xoa đầu cô: "Cậu út của cháu thiếu chút nữa xuất động bộ đội tinh của khu thứ chín tới tìm cháu!"
May mà tra vị trí cụ thể của Trì Thiển.
Nếu khu thứ chín xuất động tập thể...
Sức sát thương cũng khác gì k.h.ủ.n.g b.ố tập kích.
Trì Thiển Trì Phong Tiêu xoa đến mức kêu rên ngừng: “Cậu ba, ba, đầu sắp rụng ."
"Không rụng ." Trì Phong Tiêu vuốt tóc cho cô, chợt phát hiện khóe miệng cô dính vụn bánh khả nghi.
"Trì Tiểu Bảo, cháu ăn vụng bánh ngọt hả?"
"Không , cháu như !" Trì Thiển lập tức phủ nhận.
Trì Phong Tiêu ngửi ngửi: "Cậu ngửi thấy mùi !"
Trì Thiển kinh ngạc: "Cậu còn thể ngửi thấy nữa cơ ?"
"Ngửi thấy mới lạ, lừa cháu đấy."
“...”
Bị bỏ quên ở một bên, Trì Thanh Trầm lặng lẽ lên, phủi phủi bụi bặm phía quần áo.
Nghe bọn họ chuyện, nhíu mày.
Giọng của thanh niên ... quen tai ?
Còn , cái tên Trì Tiểu Bảo , hình như từng qua ở .
Thị lực mắt trái của Trì Thanh Trầm đang dần khôi phục, nhưng vẫn đủ để rõ mặt .
Trong lúc Trì Thanh Trầm đang do dự, vì chuyển chủ đề, Trì Thiển giới thiệu Trì Thanh Trầm với Trì Phong Tiêu:
"Cậu ba, xem, đây là đàn em mới của cháu."
"Chú tên là Nicolas Triệu Tứ."
Trì Thanh Trầm: “...” Từ lúc nào mà thành đàn em của cô nhóc ?
Còn , đừng tự tiện đổi tên .
Trì Phong Tiêu lập tức : "Sao cháu đến cũng thể thu nhận đàn em ?"
Nhìn qua thì thấy đối phương là nam, còn để tóc dài.
Ngũ quan tuấn tú, mặc một bộ trường sam màu xám khói, giống như công t.ử nhà giàu.
Trông chút giống với Lão Tứ lâu gặp...
Nụ mặt Trì Phong Tiêu dần dần biến mất.
Trì Thanh Trầm cũng cảm giác một sự quen thuộc khác thường.
Hai em đồng thời mở miệng:
"Lão Tứ?"
"Anh ba?"
“...”
Hai đối mặt , một lúc lâu nên lời.
Trì Phong Tiêu do dự: "Mưa thời tiết?"
Trì Thanh Trầm ngập ngừng: “... Nhà họ Trì tiền?"
Khẩu hiệu kết nối thành công.
Trì Phong Tiêu lập tức nắm tay Trì Thanh Trầm: "Thật sự là em đấy ! Lâu gặp!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lat-ban-sau-khi-lay-lai-van-khi-thi-khong-nhin-duoc-nua/chuong-180.html.]
"Anh ba, em cũng ." Khóe miệng Trì Thanh Trầm giật giật, đây là khẩu hiệu từ bao nhiêu năm , còn lôi dùng nữa.
Trì Phong Tiêu nhận Trì Thanh Trầm gì đó đúng: "Mắt em ?"
"Có thể mù tạm thời thôi, bây giờ đỡ hơn nhiều ." Trì Thanh Trầm giải thích.
chỉ giới hạn trong mắt trái.
Mắt của vẫn mờ mờ rõ.
Trì Phong Tiêu gật đầu: "Anh quen một bác sĩ khoa mắt nổi tiếng, hôm nào giới thiệu cho em, em đến đó kiểm tra , bệnh thì chữa sớm."
"Ừ."
Lại là một trận im lặng.
Trì Thiển ba, tư, bất chợt ợ một cái thật dài.
No quá.
Tiếng ợ của cô vang dội, hai đồng loạt qua.
Trì Thiển ước gì lúc nãy nuốt tiếng ợ xuống.
Cô lùi về một chút, nhỏ giọng hỏi ba: "Cậu ba, đàn em của cháu thật sự là tư của cháu ?"
Trì Phong Tiêu cũng ngờ, mà và Lão Lục tìm nửa ngày trời thấy, thể xuất hiện ở đây một cách đầy kịch tính như .
Lại còn ở cùng một chỗ với Thiển Bảo.
Anh cũng nhỏ giọng đáp : "Nó chính là tư của cháu đấy, gọi là đàn em, loạn bối phận ."
Tai Trì Thanh Trầm thính, bọn họ chuyện, trầm mặc thật lâu.
Anh thôi, cuối cùng cũng hạ quyết tâm mở miệng: "Anh ba, con bé là Trì Thiển?"
"Ừ."
"Lúc cả , con bé ngoan ngoãn hiểu chuyện hướng nội, là chỉ con bé ?"
" ."
Giọng Trì Thanh Trầm khó hiểu: "Không , con bé ngoan ?"
Trì Phong Tiêu cũng đầy khó hiểu: "Con bé ngoan chỗ nào? Cũng g.i.ế.c phóng hỏa, cũng cướp bóc, thế còn ngoan ?"
Trì Thiển ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c, vô cùng kiêu ngạo.
Khóe mắt Trì Thanh Trầm giật giật, nên biểu hiện thế nào.
Không ngờ bọn họ tự lừa dối đến mức .
Hình tượng cô bé ngoan ngoãn mà đây Trì Thanh Trầm tưởng tượng, sụp đổ.
Thay đó là hình ảnh một cô nhóc láu cá tinh quái.
Đứa trẻ ngỗ nghịch chạy từ chính nhà ...
Trì Thanh Trầm cảm thấy ngột ngạt, nhịn hỏi: "Nó rốt cuộc ngoan ngoãn hướng nội ở chỗ nào?"
Trì Thiển vẻ khiêm tốn: "Không , cháu chỉ là hướng nội bình thường thôi, ngày thường đường cũng chỉ dám dây điện."
Trì Thanh Trầm: “...” Đầu đau quá.
Trì Phong Tiêu: “...” Dây điện thứ để mà bảo bối.
Biệt thự ngoại ô.
Trong phòng ăn, mùi lẩu cay nồng nặc sực nức.
Bốn ở bàn ăn, chỉ một còn tâm trạng ăn uống.
Đó chính là Trì Thiển.
Nước lẩu là công thức bí truyền của đầu bếp căn tin khu 9, thơm.
Cho dù là cuộn rau sống với thịt nhúng nước lẩu, gắp lên cũng thấy ngon.
Trì Thanh Trầm giải thích ngắn gọn nguyên nhân bỏ biệt tích.
Gần đây đang nghiên cứu nhưng bí ý tưởng quá, ngoài giải sầu nên mang theo điện thoại.
Kết quả là quên mang theo cả ví tiền, còn liên tục lạc đường.
Muốn đến đồn cảnh sát nhờ giúp đỡ nhưng đường lạc đường.
Muốn đến căn hộ của , đường tiếp tục lạc đường.
Anh hỏi mượn điện thoại của qua đường để gọi cho trợ lý, nhưng trợ lý còn kịp máy thì qua đường vội vàng rời .
Trì Thiển ăn : "Cậu Tư, nếu mang theo điện thoại, hai ngày nay bước chân của nhất định đầu bảng xếp hạng."
"Ha ha ha." Trì Phong Tiêu chút khách khí nhạo: "Chỉ thông minh cao của tư là do chứng mù đường đổi lấy đấy."
Trì Thanh Trầm lúng túng: " chỉ là quen thuộc đường xá ở đó thôi."
"Anh tư, lát nữa nhớ gọi điện thoại cho bố và cả, bọn họ lo lắng cho ." Trì Yếm Lưu lên tiếng.
Trì Thanh Trầm ngẩn , lúc nãy Trì Thiển nhà đều lo lắng cho , mà là thật ?
Trong lòng dâng lên một tia ấm áp, thì thấy Trì Yếm Lưu tiếp: "Bọn họ đều tưởng xé xác ."