“Sự chán ghét của ngươi  rõ ràng, cũng thật tẻ nhạt.”
 
“Khoảng thời gian ,  liên tục . Ta      sai điều gì, tại  ngươi   thích .”
 
“Mẫu  bảo, với những gia đình như chúng , hiếm ai nạp . Tính ngươi  ôn hòa lương thiện, chắc chắn   hai  sẽ sống hòa thuận, suốt đời bên .”
 
“Tống Lan,  thật sự từng  sống yên  cùng ngươi cả đời.”
 
“Mẫu  luôn dạy   rộng lượng,  bao dung ngươi.  mẫu   dạy    để khiến ngươi yêu .”
 
“Cũng may,  thông minh.”
 
“Tống Lan,   học  cách   để bản    còn thích ngươi nữa.
 
“Và còn... căm ghét ngươi.”
 
Ta thốt  ba chữ cuối cùng với gương mặt  chút cảm xúc.
 
Hắn loạng choạng, mặt trắng bệch, gần như chạy khỏi điện.
 
Hai kiếp ,  và , đôi phu thê thuở thiếu niên,  đầu tiên  rõ  chuyện đến thế.
 
Mẫu   đúng, Tống Lan là  thông minh.
 
Hắn và mẫu  , sức khỏe ngày một sa sút,  thể nào  cảm nhận .
 
Chỉ là... vô lực xoay chuyển tình thế.
 
Ngày đứa trẻ trong bụng  chào đời, sẽ là ngày  bộ Tống gia sụp đổ.
 
Kẻ thắng  vua, kẻ thua  giặc, tranh đoạt hoàng vị từ  đến nay đều nhuộm đầy m.á.u.
 
Ta   còn là tiểu cô nương chỉ  yêu hận tình trường.
 
Giờ đây,  chỉ   nữ đế nắm thiên hạ trong tay.
 
20
 
Sau khi đứa trẻ đầy tháng, phụ   và Tống Yến Lễ cũng  bố trí xong  việc.
 
Đêm hôm đó,   trang phục của Thái hậu, một  xách đèn,  đến ngự thư phòng.
 
Chỉ trong vòng một tháng,   già   nhiều, còn  thì ngày càng rạng rỡ.
 
Quả nhiên, hương vị của quyền lực đúng là thứ  thể dưỡng .
 
Hắn  ngay ngắn  long ỷ, yếu ớt mỉm  với : 
 
“A Quỳnh, nàng đến .”
 
Ta   ở  cách cách  một thước, ánh sáng trong lồng đèn chập chờn, nơi khóe mắt   đọng nước.
 
Ta đặt chén canh ngọt  mặt : 
 
“Biết ngươi sợ đắng,   bỏ  nhiều đường.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lap-quan-lan/9.html.]
 
Hắn uống cạn trong một , mỉm : 
O Mai d.a.o Muoi
“A Quỳnh, nàng chịu đến tiễn ,  thật sự  vui.”
 
Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y , m.á.u tươi chảy từ khóe miệng:
 
 “Ca ca của   giống ,   nhất định sẽ chăm sóc nàng thật .”
 
Tim  bất chợt nghẹn : 
 
“Ngươi  .”
 
“Ừ, đứa trẻ   thật đấy. Nếu chúng   một đứa con, chắc cũng sẽ  .”
 
Ta rút tay   từng chút một, lạnh nhạt :
 
 “Chúng ... sẽ   .”
 
Hắn ngã xuống đất,    : “ , A Quỳnh của  sẽ  bao giờ tha thứ cho  nữa, nàng  cần  nữa ...”
 
21
 
Chỉ  một đêm, thiên hạ đảo lộn.
 
Sáng hôm   triều đình,  ôm đứa con còn quấn tã,  giận mà uy, hạ lệnh:
 
“Phương Phi câu kết với Ngự Lâm Quân mưu phản, mưu hại tiên đế và Thái hậu, mưu đồ nâng đỡ nhi tử của  lên ngôi, buông rèm nhiếp chính. 
 
Nay   Tống Yến Lễ bắt giữ. Từ hôm nay, phục chức cho Tống Yến Lễ  Đại Lý Tự Khanh, đồng thời kiêm Hình bộ thượng thư.”
 
Tống Yến Lễ bước , trong tay dâng lên bằng chứng tội ác của Tống gia bao năm qua.
 
Một gia tộc khó khăn lắm mới gây dựng , cứ thế mà diệt vong.
 
Ngày  tất việc thanh trừng, Tống Yến Lễ hồi bẩm vụ án xong,  dậy từ  đất:
 
“Nương nương  cảm thấy  nợ thần một lời giải thích ?”
 
Ta một tay cầm phượng ấn, một tay vuốt ve ngọc tỷ, mỉm  nhẹ:
 
“Gần đây biên ải liên tiếp  biến, đại nhân  nguyện ý cùng  trưởng   bình định ?”
 
“Ý nương nương là   lợi dụng thần? Vậy rốt cuộc, nương nương  điều gì?”
 
Ta nghiêm giọng, từng chữ từng lời:
 
“Ta  thiên hạ . Một thiên hạ thanh bình, sông yên biển lặng.”
 
Ánh mắt đen sâu của  phủ lấy ,  quỳ xuống khấu đầu, giọng vang dội:
 
“Thần xin theo nương nương, vạn năm trường trị.”
 
- Hoàn văn -