“Lý Thành Chí, đến lượt tao! Đến lượt tao trả tiền! Mày trả , quy tắc hả? Để tao trả một coi!”
Không để Phó Vãn tiêu chút tiền là trong lòng họ yên, còn chút bất an mơ hồ.
Lý Thành Chí liếc xéo Chu Thiên Lỗi một cái: “Mày chậm tay thì trách tao ?”
Nói xong, Lý Thành Chí sang nịnh nọt với Phó Vãn: “Đầu bếp Phó, ngài cứ thích là , giá cả thành vấn đề.”
Đi theo , Nghiêm Hoa mấy ấm đang sức nịnh hót , sang Tạ Khiêm với ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt thành thép.
là thằng tử ngốc!
Thấy Phó Vãn đang xem hàng, Nghiêm Hoa nhanh tay lẹ mắt đẩy mạnh một cái lưng Tạ Khiêm, giúp lao lên mặt bán hàng rong, vượt qua cả Triệu Dương.
Tạ Khiêm đầu sư phụ Nghiêm Hoa đang mặt mày mong đợi, lẳng lặng rút điện thoại .
Nghiêm Hoa đám ấm đang tranh trả tiền cho Phó Vãn, thể tin nổi mà Tạ Khiêm: “Ta đẩy con lên , con động não chút nào ? Chẳng lẽ ngày thường vi sư dạy dỗ con đều là công cốc cả ?”
Tạ Khiêm im lặng mở WeChat của , phần ví tiền.
Con 2153.2 tệ sáng chói màn hình khiến lão giả đau cả đầu. Hóa bộ gia sản của tử còn bằng lẻ của đám ấm .
Một lúc , lão giả mới thể đau đớn mắng một câu: “ là đồ quỷ nghèo!”
Tạ Khiêm vốn coi trọng tiền bạc nên cũng chẳng mấy để tâm.
Nghiêm Hoa huých tay Tạ Khiêm, thì thầm tai : “Con ngốc , tiền thì góp sức chứ? Đi xách đồ, vệ sĩ cho .”
Tạ Khiêm chỉ tay về phía Thẩm Tử Khiên. Người đàn ông lời nào, cũng tranh trả tiền cho Phó Vãn, nhưng tất cả đồ đạc ngay khi tính tiền xong đều do một tay xách hết. Lúc , tay Thẩm Tử Khiên lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ, trông chẳng khác nào một cây treo đồ di động.
Nghiêm Hoa thiên sư cả đám , khỏi bật một tiếng “hừ” lạnh.
À, là bọn chúng phân công rõ ràng cả .
Nghiêm Hoa sang Đoàn Đoàn, quyết định tự mẫu cho thằng tử trời đánh xem, ông hỏi: “Bạn nhỏ, cháu mệt , ông bế một lát ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-huyen-hoc-bi-gan-voi-he-thong-am-thuc/chuong-201.html.]
Đoàn Đoàn đang ở tuổi hiếu động, một chút cũng thấy mệt, ngượng ngùng từ chối Nghiêm Hoa: “Không cần ạ ông Nghiêm, Đoàn Đoàn tự mà.”
Nghiêm Hoa hề buồn, ngược còn thấy cạn lời với Tạ Khiêm, đang đó với vẻ mặt ngơ ngác hiểu chuyện gì.
Con quan tâm việc lấy lòng thành công gì, việc con mặt và mặt ở đó là hai chuyện khác đấy.
Thôi bỏ , thằng tử ngu ngốc e là dạy nổi.
Trong lúc Nghiêm Hoa đang điên cuồng chửi thầm Tạ Khiêm trong lòng, sắc mặt của đám âm hồn và các tu sĩ xung quanh bỗng nhiên đổi. Ánh mắt của tất cả đồng loạt hướng về con sông uốn lượn giữa Chợ Quỷ. Từng chiếc đèn lồng màu đỏ sậm từ thượng nguồn đang trôi xuống.
“Thượng Thị của Chợ Quỷ sắp mở .”
Nghiêm Hoa giải thích: “Chợ Quỷ chia Thượng Thị và Hạ Thị. Nơi chúng đang là Hạ Thị, còn những món đồ giao dịch ở Thượng Thị thì… … chút tiện miêu tả.”
Phó Vãn thấy tay xách đồ của Thẩm Tử Khiên trắng bệch, dạo cũng kha khá nên ý định tiếp, cô : “Đi thôi.”
Lão giả Nghiêm Hoa : “Hạ Thị thì âm hồn Huyền Tu nào cũng thể dạo , nhưng Thượng Thị thì khác, nó cơ chế xét duyệt.”
Nghiêm Hoa chỉ những chiếc đèn lồng đỏ sậm đang trôi từ xuống: “Bỏ viên đậu vàng lúc nãy trong đèn, nếu đèn trôi ngược dòng, tức là thể Thượng Thị.”
Trước ông cũng Thượng Thị để mở mang tầm mắt, đáng tiếc bỏ tám vạn tệ mua đậu vàng mà vẫn tư cách . Tám vạn nhân dân tệ cứ thế ném sông ném bể khiến ông đau lòng khôn xiết, từ đó về dám tơ tưởng nữa.
Chu Thiên Lỗi nhịn buôn chuyện: “Sao Nghiêm thiên sư rành thế ạ?”
Nghiêm Hoa lập tức lúng túng, ông mặt tử rằng là khách quen của cửa hàng pháp khí ở Chợ Quỷ.
“Đầu bếp Phó, bây giờ chúng bỏ đậu vàng đèn lồng ?” Triệu Dương hỏi.
Họ chỉ là thường, bỏ e là cũng ném tiền qua cửa sổ thôi.
Phó Vãn nhấc chân về phía Thượng Thị: “Đi theo .”
Đến cả quy tắc của Thiên Đạo mà cô còn chẳng để mắt, huống chi là mấy quy tắc cỏn con của một cái Chợ Quỷ.
Phó Vãn ghét phiền phức.
Thế là cả đám sát theo Phó Vãn, tiến thẳng về phía Thượng Thị trong ánh mắt kinh ngạc của vô tu sĩ và âm hồn mà gặp bất kỳ trở ngại nào.