Thế giới quan của Tạ Khiêm một nữa những hành động của Phó Vãn cho sụp đổ tan tành.
Một tiếng “cộp” nặng nề vang lên từ chiếc quan tài, nắp hòm hé một khe hở. Ánh mắt của tất cả lập tức hút về phía bên trong.
Phùng Kiện thấy nắp hòm hé mở, vội hô lớn: “Mau, mau giúp một tay!”
Mấy cảnh sát trẻ lập tức xúm , định hợp sức đẩy nắp quan tài . Nào ngờ, tấm ván hòm bằng giấy vốn tưởng nặng trịch lực đẩy của họ hất văng ngoài một cách dễ dàng.
Tấm ván còn tưởng nặng tựa ngàn cân, giờ đây nhẹ bẫng, mỏng manh như một tờ giấy.
“Ba , hai, chứ?” Phó Nhu vội vàng lao tới, cuống quýt hỏi han.
Cả nhà họ co ro trong quan tài, run lẩy bẩy như cầy sấy, mặt nào nấy xanh mét tái nhợt, trông chẳng khác gì chết.
Phó Đại Trung miệng ngừng lẩm bẩm: “ trả bất động sản cho cô, từ bỏ, từ bỏ hết! Ngày mai sẽ thủ tục sang tên, ...”
“Cứu mạng! Cứu mạng với!” Phó Hiên lồm cồm bò khỏi quan tài. Hắn thấy Phùng Kiện và những mặc sắc phục cảnh sát thì như vớ cọc cứu sinh, lao tới ôm chặt cứng lấy eo của Phùng Kiện.
Tình huống Phùng Kiện cũng từng gặp qua, đang định lên tiếng an ủi thì thấy Phó Hiên trong cơn hoảng loạn tột độ liền tuôn một tràng như đổ đậu: “Chú cảnh sát cứu cháu với! Cháu, cháu tuy cưỡng h.i.ế.p một cô gái nhưng cháu chết, tội cưỡng h.i.ế.p cũng đến mức c.h.ế.t đúng ạ!”
Tất cả , kể cả Phùng Kiện và những cảnh sát khác, đều ngỡ ngàng. Ngay cả Phó Nhu, nhà của , cũng từng qua chuyện . Phùng Kiện lập tức truy hỏi: “Cưỡng h.i.ế.p gì? Cậu cưỡng h.i.ế.p ai?”
Phó Hiên vốn định chôn giấu bí mật cả đời, nhưng chẳng hiểu cái miệng lời, cứ thế oang oang hết : “Là một bạn nữ học cùng đại học với cháu... là cô quyến rũ cháu !”
“ chỉ chế nhạo thằng bạn học cấp ba vài câu, tự nó thắt cổ chứ liên quan gì đến ? Chẳng lẽ nó c.h.ế.t thì cũng c.h.ế.t theo ?” Ngọn lửa tắt ngấm, quần áo vẫn còn nguyên vẹn, Phó Liệt quỳ rạp đất thở hổn hển từng ngụm, cũng tiếp lời Phó Hiên.
Phùng Kiện và đồng đội ngây . Cái quái gì ? Chế nhạo vài câu mà thắt cổ tự tử ư? Mẹ kiếp, đây rõ ràng là bạo lực học đường còn gì!
“ giúp chồng liên hệ với 'Kế hoạch Viên Mộng' của viện phúc lợi Thiên Thần Yêu Dấu, giúp chồng thận. là , đáng chết!” Bà bác cả sợ chậm chân, vội vàng vỗ thùm thụp n.g.ự.c Phó Đại Trung ném một tin động trời.
Vẻ mặt của nhóm Phùng Kiện lập tức trở nên nghiêm trọng.
Viện trưởng và một giáo viên của viện phúc lợi Thiên Thần Yêu Dấu đều bắt, nhưng đến nay cảnh sát chỉ rằng cái c.h.ế.t của những đứa trẻ liên quan đến một dự án tên là “Kế hoạch Viên Mộng”, còn nội dung cụ thể của kế hoạch đó là gì thì vẫn rõ.
Bây giờ vợ chồng Phó Đại Trung tự khai , chẳng khác nào dâng chứng cứ tận tay cho họ. Kế hoạch liên quan đến buôn bán nội tạng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-huyen-hoc-bi-gan-voi-he-thong-am-thuc/chuong-184.html.]
Nhóm Phùng Kiện bất giác về phía Phó Nhu. Cô sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy: “Không ! bao giờ chuyện gì , là công dân tuân thủ pháp luật!”
Đừng cô như chứ!
Trong cả đám , Phó Nhu là duy nhất bình an vô sự.
Phùng Kiện thầm cảm thán trong lòng, xem Phó Vãn quyết tha cho bất kỳ một kẻ nào.
Tạ Khiêm tay cầm thanh kiếm gỗ đào, một vòng quanh nhà. Ánh mắt dừng ở một bức tượng Phật khổng lồ giấu rèm cửa ở góc tường. Bước chân khựng , vội vàng lùi về , với Phùng Kiện: “Cảnh sát Phùng, chúng mau rút khỏi đây .”
Thấy vẻ mặt căng thẳng của Tạ Khiêm, Phùng Kiện cũng dám hỏi nhiều, lập tức lệnh cho các đồng nghiệp áp giải hết đám về đồn.
Họ nhanh chóng rút khỏi căn biệt thự. Tạ Khiêm ngoái đầu , xuyên qua cửa sổ sâu bức tượng Phật ngoại lai , một luồng tà khí nồng đậm bao trùm lấy nó.
Tiền bối Phó để nó ở đây, thì cứ tạm thời mặc kệ. Chắc hẳn trong lòng cô tính toán riêng.
“Chú cảnh sát ơi, cháu đến đồn cảnh sát ở .” Đoàn Đoàn xe cảnh sát, khẽ kéo tay áo Phùng Kiện.
Phùng Kiện điều tra về Phó Vãn, đương nhiên cô còn nào để gửi gắm, mà để một đứa bé mới năm tuổi ở nhà một thì quá an .
“Cháu đến nhà Triệu Dương ạ. Mẹ cháu và Triệu Dương là bạn của .” Đoàn Đoàn giải thích.
Hơn nữa, vợ chồng Triệu Côn Minh và Lý Mỹ Phượng vốn suýt nhận nuôi Đoàn Đoàn nên cảm tình với bé.
Đoàn Đoàn lấy điện thoại di động gọi cho Triệu Dương. Vừa bé kể, Triệu Dương hai lời, lập tức bắt xe đến đồn cảnh sát đón Đoàn Đoàn.
“Đoàn Đoàn , đầu bếp Phó xuống cõi Âm mất mấy ngày lận ? Lần , em , hình như chỉ mất nửa tiếng thôi mà.” Triệu Dương tò mò hỏi.
Lần khi họ ở trong vườn nho nhà họ Triệu, họ cứ ngỡ trôi qua lâu, nhưng thực tế chỉ mới hơn nửa tiếng đồng hồ.
Tại Phó Vãn mất tới mấy ngày?
Đoàn Đoàn ngẫm nghĩ một lúc đáp: “Đoàn Đoàn cũng nữa, lẽ vì con qua biển? Con chỉ đưa các cô chú đến bờ biển thôi ạ.”