“Mẹ…”
Sự mơ màng trong đáy mắt Lưu Mỹ Linh dần tan , đó là nét kinh ngạc và tỉnh táo. Bà chằm chằm cô gái mặt như thể tin nổi: “Vãn Vãn. Vãn Vãn!”
Ký ức của Lưu Mỹ Linh vô cùng hỗn loạn, rõ ràng nhất chỉ những chuyện xảy vụ tai nạn xe cộ… và con gái bà. Điều nuối tiếc nhất khi hôn mê vụ tai nạn, chính là tìm Phó Vãn.
Giờ đây, bà gặp con gái .
Lưu Mỹ Linh lao tới ôm chầm lấy Phó Vãn: “Mấy năm nay nhớ con lắm! Con ăn uống đầy đủ ? Có ai bắt nạt ?” bà thể , cơ mặt chỉ thể co giật, méo mó như đang nức nở.
Nước mắt nóng hổi lăn dài má Phó Vãn, cô trả lời thế nào.
Giọng Phó Vãn khẽ run: “Mẹ, tại đầu thai?”
Thiên sư Huyền Môn thể tính hết thiên cơ, nhưng chẳng thể soi thấu vận mệnh của chính . Quan hệ huyết thống càng gần gũi thì càng khó lòng bói .
Người sinh cô, và cô sinh , đều như .
Lưu Mỹ Linh dịu dàng nâng gương mặt Phó Vãn lên, bà thì thầm: “Mẹ sợ lúc con về nhà sẽ tìm thấy nữa.”
Họ luôn tin tưởng mãnh liệt rằng, Phó Vãn nhất định sẽ trở về.
Đã lâu Phó Vãn , suốt mấy trăm năm khi xuyên cô từng rơi một giọt lệ nào. Chỉ một trái tim sắt đá, quen sinh tử ly biệt mới thể vững vị trí .
giờ đây Phó Vãn mới nhận , hóa cũng , thậm chí linh lực cũng thể ngăn nổi những giọt nước mắt đang tuôn rơi.
Đoàn Đoàn ngước lên Phó Vãn, bé chợt nhận , thì khi , cũng từng là một đứa trẻ.
“Ba của con… chắc cũng nhỉ?” Lưu Mỹ Linh thì thầm.
Đoàn Đoàn lí nhí đáp: “Bà ngoại ơi, ông ngoại đang chơi ở bờ biển ạ.”
Lưu Mỹ Linh Đoàn Đoàn mà lòng đau như cắt. Thằng bé từ nhỏ cha, sinh nó mất tích, đến khi lên ba tuổi thì cả ông bà ngoại cũng qua đời.
Phó Vãn lấy tay áo lau vội nước mắt, dịu dàng : “Chúng cổng đón ba về nhé.”
Cả Lưu Mỹ Linh và Đoàn Đoàn đều ngơ ngác Phó Vãn.
Họ thấy Phó Nhu và những còn , chỉ im lặng theo Phó Vãn, vòng qua bốn cỗ quan tài đang rung lên bần bật và bước ngoài cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-huyen-hoc-bi-gan-voi-he-thong-am-thuc/chuong-178.html.]
Bên ngoài căn biệt thự nhỏ của họ một khu vườn lớn. Lúc sinh thời, Lưu Mỹ Linh trồng nhiều hoa cỏ trong vườn, nhưng giờ đây tất cả hoang tàn.
“Đoàn Đoàn, trải giấy tiền vàng mã thành một con đường con.”
Đoàn Đoàn lập tức giơ tay: “Vâng ạ! Đoàn Đoàn trải đường cho ông ngoại về!”
Đoàn Đoàn hí hửng lôi từ trong túi ni lông mấy sấp tiền vàng mã kiểu cũ. Cậu bé cẩn thận xếp từng chồng giấy vàng từ cửa, kéo dài tận ngoài cổng, tựa như một tấm thảm vàng rực rỡ chào đón về.
Phó Vãn đặt chân lên một tờ giấy vàng, lẩm nhẩm pháp quyết. Con đường giấy tức khắc bùng lên thành một dải lửa.
Ngọn lửa bốc lên mang theo nóng cuồn cuộn, tro tàn bay lả tả trong màn đêm, tựa như một nghi thức chào đón long trọng.
Ở cuối con đường lửa, một bóng quá cao lớn màu xám dần hiện . Dưới ánh trăng, đó bóng.
Đôi mắt Phó Vãn đỏ hoe. Cô chắp tay lưng, hệt như cô bé mười tám tuổi năm nào, rạng rỡ đàn ông : “Ba, mừng ba về nhà.”
Phó Đại Thành ngơ ngác cả ba , ánh mắt ông dừng , dán chặt Phó Vãn.
“Vãn Vãn… Vãn Vãn, con về ?”
Bàn tay giấu lưng của Phó Vãn siết chặt lấy cánh tay , cô nở một nụ rực rỡ, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, con về nhà .”
Phó Đại Thành khuỵu xuống, hai tay ôm mặt bật nức nở, như thể trút bỏ tâm nguyện canh cánh suốt bao năm qua.
“Vãn Vãn về nhà …”
Ông sang bé vẫn đang cầm xấp giấy tiền bên cạnh, lẩm bẩm: “Đoàn Đoàn cũng ở đây. Tốt quá , quá .”
Lưu Mỹ Linh đỡ Phó Đại Thành dậy. Dù thể thành tiếng, giọng đàn ông vẫn nghẹn ngào: “Gia đình chúng … cuối cùng cũng đoàn tụ .”
Đoàn Đoàn là cái tên ở nhà do hai vợ chồng cùng đặt, với hy vọng một ngày nào đó, cả gia đình họ thể đoàn viên trọn vẹn.”
“Dù vật đổi dời, cảnh còn mất, nhưng cuối cùng cả nhà cũng đoàn viên.
Phó Vãn một tay kéo tay Lưu Mỹ Linh, tay níu lấy cánh tay Phó Đại Thành, nghẹn ngào : “Ba, , chúng về nhà thôi.”
Đoàn Đoàn bàn tay nhỏ của , cũng lon ton chạy tới, mừng rỡ níu lấy vạt áo .
Cả nhà phòng khách, bà Lưu Mỹ Linh nhíu mày phòng ốc bừa bộn, bàn thì bám một lớp bụi mỏng. Bà cằn nhằn: “Hai cha con các đúng là chỉ cái nước về nhà là ườn đấy, nhà cửa bề bộn thế cũng dọn dẹp đỡ đần một tay.”