Tôn tổng: “??”
Cái quái gì ?
Mỗi hai triệu tệ?
Người c.h.ế.t cũng bồi thường cao đến thế!
Hơn nữa, nữ quỷ ở ?
Giữa ban ngày ban mặt, Tôn tổng cảm giác như đang hai thằng nhóc đùa cợt chỉ IQ, coi ông là thằng ngốc để mà lừa gạt. Trước đây thấy Triệu Dương thiếu đắn như .
Tạ Khiêm thấy sắc mặt Tôn tổng sa sầm đến cực điểm, nghiêm túc hỏi: “Ngài tin ?”
Mặt Tạ Khiêm lộ rõ vẻ do dự: “Ngài thật sự tin ạ?”
Tôn tổng tức đến sắp nổ tung: “Hai cút ngoài cho ! Tin cái con khỉ! Tưởng là trẻ con ba tuổi !”
Tạ Khiêm “Ồ” một tiếng. Không đợi những xung quanh kịp phản ứng, hai tay kết ấn giữa trung. Ngay khi pháp quyết tung , từng nữ quỷ một bay từ chuỗi vòng gỗ đào, họ còn tự giác xếp thành một hàng dài.
Từng , từng một, tất cả đều là phụ nữ.
Những khuôn mặt xanh xao trắng bệch, đôi môi còn chút huyết sắc, cùng với những bóng hình mờ ảo lơ lửng giữa trung.
Đây là phụ nữ bình thường? Rõ ràng là nữ quỷ!
Đầu óc Tôn tổng trống rỗng trong giây lát, ông rú lên một tiếng thét kinh hoàng nhất cuộc đời.
Tôn tổng lập tức phịch xuống đất, run rẩy hỏi: “Các gì?”
Tạ Khiêm : “Tiền bối Phó bảo nếu ngài tin thì cứ thả cho ngài xem.”
Tôn tổng: “…!”
Ông cả ngàn câu chửi thề tuôn . Mẹ kiếp, chỉ để cho ông tin mà nó thả cả đám quỷ thế á?
Thấy Tôn tổng câm như hến, Tạ Khiêm đành thở dài, túm lấy một nữ quỷ khuôn mặt đang rỉ mủ ở gần nhất dí sát gần Tôn tổng, nghiêm túc hỏi: “Bây giờ ngài tin ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-huyen-hoc-bi-gan-voi-he-thong-am-thuc/chuong-170.html.]
Tôn tổng: “!!”
Mẹ ơi! Có gì từ từ , dí sát mặt thế gì!
Thật Tạ Khiêm cũng , nhưng Tôn tổng sống c.h.ế.t chịu tin, bất đắc dĩ đành theo đề nghị của tiền bối Phó.
Tuy đơn giản và thô bạo, nhưng bộ dạng sợ sệt khúm núm của Tôn tổng bây giờ, chắc là ông tin .
Tin thì chuyện sẽ dễ giải quyết.
Tôn tổng cong cái m.ô.n.g béo mập, mặc kệ chiếc quần tây hàng hiệu cọ xát điên cuồng mặt đất, ngừng lùi về để giữ cách an , mặt mày tái mét vì kinh hãi.
“Tin , tin ! Đại sư, ngài mau thu họ , mau thu !”
Đến câu cuối cùng, Tôn tổng gần như gào lên.”
“Tạ Khiêm gật đầu, bắt quyết niệm chú, lệnh cho đám nữ quỷ lượt nối đuôi bay chiếc vòng tay gỗ đào. Lần , chúng ngoan ngoãn đến lạ, hề ý định gây rối.
Khi đám nữ quỷ trong nhà xưởng biến mất mắt, Tôn tổng mới mềm nhũn cả , ngã phịch xuống sàn xi măng lạnh lẽo. Mồ hôi lạnh túa thấm đẫm cả bộ vest đắt tiền, tim ông vẫn còn đập thình thịch, hồn vía lên mây. Hóa ... hóa đời thật sự ma quỷ, mà ông còn diện kiến giữa ban ngày ban mặt.
Triệu Dương bên cạnh, cố mím chặt môi để bật thành tiếng. Ai bảo chú Tôn cứ thích chuốc họa gì, bây giờ thì hậu quả của việc vạ miệng chứ?
“Sao thể... Sao chúng nó ngoan ngoãn như ?” Ngô Quân ôm lá bùa trong tay, lẩm bẩm một đầy kinh ngạc. Không một con nào dám gây rối, tất cả đều răm rắp chui chiếc vòng gỗ đào, cứ như thể chiếc vòng một sức hút chí mạng đối với chúng .
Thấy Ngô Quân lẩm bẩm, Tôn tổng đang chỗ trút giận liền như tìm thấy mục tiêu. Ông lồm cồm bò dậy từ đất, lao như điên về phía Ngô Quân co chân tung một cú đá trời giáng n.g.ự.c , gầm lên giận dữ.
“Mày đúng là đồ súc sinh! Tao quá coi thường mày , mày dám bắt nữ quỷ về lao động chui ư? Mày thật sự sợ tổn âm đức !”
Quan trọng hơn là chuyện còn liên lụy đến sản nghiệp nhà họ Tôn của ông ! Tôn tổng dám tưởng tượng, nếu tin mà lọt ngoài, danh tiếng công ty của ông sẽ thối nát đến mức nào.
Người ăn kinh doanh, dù tin quỷ thần thì trong lòng ít nhiều cũng sự kính sợ. Thế mà thằng Ngô Quân dám bắt quỷ về việc công, đúng là trời cao đất dày là gì.
Bị Tôn tổng đạp một cú đau điếng, bụng Ngô Quân quặn lên, suýt nữa thì nôn khan tại chỗ.
Đã vạch mặt thì Ngô Quân cũng chẳng nể nang gì nữa, khẩy nham hiểm với Tôn tổng: “Mệt nỗi lão đây vẫn là em vợ của ông đấy, ông giàu nứt đố đổ vách mà chẳng chịu giúp đỡ một xu. Chẳng ông bắt leo lên từ vị trí thấp nhất ? Thì đây, đấy, lão đây chỉ mất ba năm lên chức giám đốc phân xưởng, năng lực chắc?”
“Bắt quỷ về công thì ? Chúng nó lêu lổng ngoài đường, ăn , chỗ ở cố định. Lão đây cho chúng nó công ăn việc , chúng nó ơn mới !”
“Tôn Kiến Dân, chẳng lẽ ông hiệu suất của cái xưởng tăng thế nào ? tiết kiệm cho ông bao nhiêu nhân công và vật tư? Mẹ nó, ông đừng hời còn vẻ đây!”