Những ngày  viện, lão Dương sống vô cùng khổ sở.
 
Người vợ hiện tại của ông , từ lúc kết hôn  chỉ chờ ông  chết, để hưởng  bộ  tiền lương hưu mà ông  tích cóp.
 
Nếu ông  khỏe mạnh, bà  còn mong ông  sống lâu để    chia phần nhiều hơn.
 
 ông   bệnh, cần  chăm sóc.
 
Chăm sóc bệnh nhân là việc cực kỳ vất vả, chỉ ai từng ở bên giường bệnh mới hiểu.
 
Tiền viện phí  bảo hiểm chi trả, nhưng thuê hộ lý thì  tự bỏ tiền túi, mà bà  thì  nhận  tiền, tất nhiên sẽ  bỏ  .
 
Thế là bà   tự chăm sóc.
 
Cực khổ như  mà kiếm chẳng  bao nhiêu, chẳng đáng.
 
Khi  các con ở bên thì đỡ, nhưng chỉ cần vắng bóng con cái, bà  lập tức chửi mắng đánh đập lão Dương, nguyền rủa ông  c.h.ế.t sớm cho nhẹ nợ.
 
Đến nỗi các hộ lý trong bệnh viện cũng  chịu nổi, lén báo  cho mấy đứa con.
 
Một   đến thăm lão Dương,  các con  cùng.
Không báo ,  đến thì bắt gặp bà vợ đang đút nước cho ông .
 
Nước quá nóng, ông   uống   phun .
 
Chỉ vì chuyện đó, bà  nổi cơn thịnh nộ, tát thẳng  đầu lão Dương, móng tay dài sắc nhọn cào lên mặt ông ba vết rướm máu.
 
Dù  cũng là cha ruột, các con  xông  đánh bà ,  vội cản .
 
Nhìn kỹ,  đàn bà đó mặt mũi phờ phạc, tóc tai bẩn thỉu bù xù, móng tay dài dơ dáy, cả  nhếch nhác tiều tụy, chẳng khác nào  cùng tuổi với chúng .
 
  với mấy đứa nhỏ:
 
“Cô  lấy ba tụi con tuy vì tiền, nhưng cũng   gì sai.
Cô  vốn chẳng  lợi lộc gì, mà  đến mức  thì  là tận tình tận nghĩa .”
 
Chúng   bên giường, lão Dương gom hết sức lực, thốt  bốn chữ:
 
“Báo... cảnh... ly... hôn...”
 
Cả đời lão Dương nợ  ít phụ nữ, cũng từng trả giá đắt vì những sai lầm đó.
 
Ban đầu  vợ hiện tại  chịu ly hôn, vì  gắn bó nhiều năm, chỉ còn chút nữa là  chia tiền.
 
Bà  hứa sẽ chăm sóc ông  thật .
 
  một tháng cực hình, lão Dương vẫn kiên cường sống,     dấu hiệu sắp chết.
 
Bà   hỏi bác sĩ, bác sĩ :
 
“Chỉ cần bệnh nhân  sống, kết hợp điều trị , sống thêm mười hai mươi năm là    thể.”
 
Cuối cùng, bà  chủ động đòi ly hôn, yêu cầu chia tài sản.
 
 đến lúc chia tiền, bà  mới :
 
Lão Dương  phòng  từ , gửi phân nửa tài sản  tay ba  con để nhờ giữ hộ.
 
Chuyện  đó chẳng còn gì đáng .
 
Các con đưa ông  viện dưỡng lão cao cấp, để ông sống dở sống dở chết, treo  trong  thở cuối cùng.
 
Thỉnh thoảng chúng   đến thăm ông.
Mỗi  ông đều , nhất là khi  thấy .
 
Ông luôn cố gắng dùng cái miệng méo mó, run rẩy :
 
“Cẩm Nguyệt, em đến thăm  nhiều một chút…  nhớ em…”
 
 luôn miệng hứa, nhưng thật   ít khi đến.
 
Cũng như ông ngày , hứa  nhiều, thực hiện chẳng bao nhiêu.
 
   ông  từng hối hận về những  lầm thời trẻ .
 điều đó với  giờ đây  còn quan trọng.
 
Những lời ngọt ngào khi yêu, những sóng gió  hôn nhân,
giờ đều  là mây bay gió thoảng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-chong-co-luong-huu-toi-ly-hon-de-cac-con-bao-ong-ta/9.html.]
Thẻ lương hưu của ông  do con trai cả giữ, mỗi tháng đều chuyển tiền đều đặn cho , dặn  cứ xài thoải mái, đừng tiết kiệm nữa — coi như bù đắp cả đời vất vả.
 
Lão Dương cũng thật thú vị.
Đã sống  bằng c.h.ế.t mà vẫn cố sống thêm, chỉ để  gặp  thêm vài .
Cuối cùng, ông sống đến 73 tuổi mới nhắm mắt.
 
 mang một bó hồng trắng đến mộ ông, giống hệt bó hoa ông từng mang đến cầu hôn .
 
  nhỏ:
 
“Kiếp  đừng gặp  nữa, lão Dương.
Ông đừng hành ,  cũng đừng  chịu đựng ông nữa.”
 
Kết thúc (Góc  của con gái út)
Câu chuyện của ba   kết thúc,
nhưng câu chuyện của   thì .
 
Hay đúng hơn là — cuộc đời mới của  chỉ  bắt đầu.
 
Giáo sư hồi trẻ là  nghiện việc,
đến lúc về hưu  biến thành một ông chú lãng mạn yêu văn nghệ,
ngày ngày giả vờ  trai trẻ tán tỉnh  .
 
Mẹ  khi còn nhỏ nhà nghèo,   học hành, đến già rảnh rỗi thì say mê nghiên cứu học thuật.
Đặc biệt là dưỡng sinh, Đông y, Kinh Dịch, Bát Quái, như thể m.á.u trong    đánh thức.
 
Nhà hai  họ bày biện chẳng khác gì phòng ôn thi đại học.
 
 mời họ ở  ăn cơm, giáo sư  gì?
 
“Chú  về kèm bài cho  con.”
 
Trời ơi… đúng là mấy  già chơi kiểu trẻ con…
 
Có   đùa với giáo sư:
 
“Nếu chú trẻ  ba mươi mấy tuổi, chắc cháu cũng  lấy chú.”
 
Ông   ôm    lòng:
 
“Vậy cháu cứ nghĩ từ từ .
Vì thứ  cháu , cháu  .
Mà hầu hết    đời cũng  .”
 
 hỏi ông là gì, ông đáp:
 
“Cháu chỉ hiểu khi nào     bảo vệ.”
 
   kết hôn,   sinh con, nên chắc cả đời  sẽ  hiểu.
 
Sau đó   bệnh nặng,
giáo sư chăm sóc tỉ mỉ từng chút một,  giống  phụ nữ ba  chọn — chỉ mong ông  c.h.ế.t sớm.
 
Mẹ     còn sống  bao lâu, nhiều   rằng  đợi tiễn giáo sư  khi  , vì ông    con, sợ   chẳng ai lo cho ông.
 
 bà  chờ .
 
Bà dặn  dặn  chúng :
 
“Phải chăm sóc giáo sư,  lo chuyện hậu sự cho ông .”
 
Trước khi nhắm mắt, bà còn  khổ :
 
“Nếu   giáo sư  chịu nổi, các con đừng vì tiền hưu của ông mà gắng ép như ba tụi con.
Hãy tôn trọng lựa chọn của ông .”
 
Bà dặn dò  nhiều,
nhưng  ngờ rằng — chỉ ba ngày  khi tổ chức tang lễ cho bà, giáo sư cũng  .
 
Không  dấu hiệu,   bệnh tật,  đau đớn.
 
Tối hôm , ông ôm ảnh   ngủ,   bao giờ tỉnh  nữa.
 
Nếu  kiếp ,
mong họ gặp  sớm hơn,
đừng ai  trải qua bao lỡ làng nữa.
 
[Toàn văn  tất]