Chỉ  mấy bà bạn  cùng thấy  đang đảo mắt đầy khinh bỉ.
 
"Nói gì thế? Anh chỉ  hỏi em sống    thôi."
 
Ông  mong  sẽ  kiểu: "Không    sống  nổi,    ."
 
 vẫy tay thúc   chơi tiếp, trả lời cho qua:
 
"Tốt chứ! Giao quầy bán hàng cho   , giờ rảnh rang, ngày ngày chơi bài,  công viên tán tỉnh mấy ông già  trai."
 
"Chuyển quầy   á?!"
 
Nghe   bán hàng nữa, ông  như  tin sét đánh.
 
Mấy chục năm qua  bám  cái quầy bán xiên nướng nhỏ ở cổng khu dân cư để nuôi sống cả nhà.
 
Hôm bàn giao quầy,  cũng thấy tiếc lắm — nhưng ông   , quầy  nổi tiếng,    xưởng may nhỏ chuyển đến,   mua  với giá 15 vạn.
 
Nhà  cũng chỉ đáng chừng 20 vạn. Thấy tiền , bao nhiêu tình cảm tiếc nuối cũng tan biến.
 
"Chuyển   thì em sống bằng gì? Em   lương hưu."
 
 giả vờ khịt mũi, như thể sống khổ lắm:
 
"Già , sức khỏe còn quan trọng hơn tiền. Không tiền thì tính ."
 
Nghe   , lão Dương liền nuốt  mấy lời định . Ông  sợ  đòi tiền.
 
"Còn gì nữa ?"
 
"Không, chỉ... chỉ hỏi  thôi."
 
Rồi ông  cúp máy.
 
Nửa tháng ,  chịu nổi ở nhà con gái, mà    về nhà con trai vì tốn tiền, ông  bắt đầu nhớ cuộc sống  cơm bưng nước rót ngày xưa.
 
Quan trọng hơn là: mấy chậu cây ông  quý như mạng, nếu để bọn mèo chó của con gái tiếp tục phá, chắc chẳng mấy chốc mà c.h.ế.t hết.
 
Nghĩ  cả đời chi li tiết kiệm cũng  tốn bao nhiêu,  nghĩ  còn quyền quyết định, ông  gọi video cho   nữa.
 
Lần , ông   vòng vo:
 
"Cẩm Nguyệt , hai phòng trống ở nhà em dọn dẹp  , vài hôm nữa  về ở."
 
Nhà  là căn ba phòng nhỏ. Sau khi con cái  gia đình,  ai ở nhà nữa, nên một phòng  phòng sách của lão Dương, một phòng thành kho.
 
"Ông  cũng dám đòi  về!"
 
Bà bạn già của  — chồng mất sớm, con cái ở nước ngoài — sống cô đơn,  bèn rủ sang ở cùng cho vui.
 
"Không sống nổi nữa thì  về chứ gì!"
 
  dự đoán  ông  sẽ  .
 
  video cho ông  xem: hai phòng trống giờ    ở, một là giúp việc, một là bạn già — đầy đủ hết.
 
"Lão Dương , ở nhà con cái ăn sung mặc sướng còn  đủ ? Quay về  gì? Hai phòng đó  cho thuê ."
 
"Cho thuê ?" – Mặt ông  tối sầm –
"Ai cho em thuê? Em  mấy cái tủ của  đáng bao nhiêu tiền ? Hỏng thì ?"
 
Nhắc đến hai cái tủ đó là  bực!
 
Khi , lão Dương mới bắt đầu mê nhạc cụ và vòng tay phong thủy, nhất định  đặt  một cái tủ gỗ nguyên khối để cất mấy món đồ đó. Hỏi giá thì tủ đó hơn ba vạn tệ.
 
Trong khi đó, con trai lớn  mua nhà,  mới đưa cho nó mười vạn. Con trai thứ hai thì đến lúc bàn chuyện sính lễ, còn con gái út mới thi đậu cao học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-chong-co-luong-huu-toi-ly-hon-de-cac-con-bao-ong-ta/6.html.]
 
Khắp nơi đều cần tiền.
 
 thật sự  kham nổi nữa. Nghĩ bụng bao nhiêu năm nay lão Dương  góp đồng nào  nhà, chắc trong tay cũng  ít tiền tiết kiệm, nên  bảo ông  đưa cho con trai thứ hai năm vạn.
 
Nhà gái hiểu chuyện,  đòi hỏi gì thêm, chỉ lấy tám vạn tám.
 
Thế mà lão Dương   xong  nổi đóa:
 
“Người   khối  chẳng lấy sính lễ. Hai đứa nó yêu  bốn, năm năm  mà vẫn  đưa tiền?   cho một xu!”
 
Nhà gái   thái độ  liền ép hai đứa chia tay ngay.
 
Ngoài  con  mới chào đời, đó là  đầu tiên  thấy nó .
 
Nó :
 
“Mẹ, cả đời con chỉ yêu  cô , chỉ cưới một   thôi. Sau  con nhất định sẽ trả  tiền cho . Bọn con  thể chia tay .”
 
 bảo nó đừng ,  sẽ tìm cách.
 
 dẹp quán về nhà năn nỉ lão Dương. Lúc đó, thợ mộc đang ở nhà  cái tủ hơn ba vạn đó.
 
Lão Dương   trả phần còn , cố tình tránh mặt, để thợ đến tìm  đòi.
 
 nhịn giận thương lượng với ông :
 
“Anh giúp con trả sính lễ,  sẽ thanh toán nốt tiền tủ cho . Đến lúc đó, tủ , con cái  ơn suốt đời,   còn phụng dưỡng .”
 
Lão Dương  khẩy:
 
“Sính lễ ? Con trai  học đại học, còn con bé đó chỉ  bằng cao đẳng, còn đòi sính lễ gì…”
 
  nhịn  nữa:
 
“Lão Dương!”
 
Bên  im lặng một lúc,  đổi giọng:
 
“Cô trả tiền tủ  , sính lễ để  về  bàn tiếp.”
 
Hừ…
 
  quá mà. Mấy  từng   cơ quan như ông  đều giỏi  nước đôi. "Về  bàn tiếp" nghĩa là: đợi  trả xong tiền, về  khỏi bàn gì hết.
 
 bèn  với thợ:
 
“Thầy , thật ngại quá, tháo tủ mang về ,   ai trả .”
 
Nghe   , lão Dương mới cuống lên, vội vàng chạy về thanh toán phần còn .
 
Trả xong tiền, tiễn thợ  , ông  vẫn tức tối,   xô ngã  một cái.
 
Lúc đó  còn đang cầm đồ chuẩn   bán, để bảo vệ hàng hóa,  cắn răng lăn xuống sáu bậc cầu thang.
 
May mà con trai thứ hai  về nhà, đỡ ,  mới  lăn xuống hết.
 
“Bố  điên ?!”
 
Nó nổi giận lao lên định đánh ông ,  vội ngăn .
 
Đợi ông   nhà,  mới nhỏ giọng bảo con:
 
“Con lớn ,    đánh thì còn nhiều cơ hội. Giờ mà đánh lớn chuyện lên,  còn mặt mũi nào sang nhà gái  chuyện nữa? Ai  gả con gái  gia đình thế ?”
 
Con  tính trẻ con nhưng   lời. Dù   mặt bố, dù ông   gì quá đáng, nó cũng   tay nữa.