Ông  hừ lạnh, chẳng thèm giả vờ nữa:
 
“ bây giờ lương hưu gần mười ngàn mỗi tháng, bà bán xiên chiên cực khổ từ sáng đến tối cũng chỉ  sáu ngàn. So thế nào?”
 
“Thì ? Tiền  kiếm bằng mồ hôi công sức thì thấp hèn ? Năm đó ông    đánh suýt c.h.ế.t  viện,   tiền  gom góp, ông  mục xương ở đó !”
 
“Lật sổ cũ   gì. Ly thì ly,  ai ly là chó!”
 
Trước ngày  lấy giấy ly hôn, lão Dương cố ý  thành phố, tới tiệm điểm tâm đắt nhất, mua phần ăn sáng trăm tệ cho riêng .
 
Ông   ăn tại chỗ, nhất quyết xách về, bày lên bàn cạnh tô mì chay   nấu,  ăn  ngân nga vui vẻ:
 
“Cuối cùng cũng   ăn mấy tô mì rẻ tiền của bà nữa, chà, đúng là ngon thật!”
 
 liếc ông một cái, mặt lạnh như tiền, tiếp tục ăn mì.
 
Mì  nấu cũng  tệ. Trước là vì tiết kiệm, giờ là vì ăn uống lành mạnh.
 
“Gia vị đều là gánh nặng chuyển hóa. Cứ ăn thoải mái , ăn càng ngon... càng sớm về với tổ tiên.”
 
“Phải , chỉ bà là hiểu  thôi!” – ông  lắc đầu  khẩy – “Bà  mấy bài  vớ vẩn mà tin răm rắp, đúng là ngu dốt mê tín!”
 
Lão Dương luôn  lý.  thì mãi mãi là kẻ  im lặng.
 
Ăn sáng xong, lão Dương cố ý gọi điện cho từng đứa con  mặt .
 
Con trai cả bắt máy nhanh nhất,   là mừng rỡ:
 
“Bố ơi, chuyện   con  bố nghĩ  ? Con bé nhà con học hành sa sút, con rầu quá, bố đến giúp con kèm nó nhé?”
 
Con trai thứ đang ngủ vì  ca đêm, giọng ngái ngủ khàn khàn, nũng nịu chẳng khác gì đứa trẻ  lớn:
 
“Bố ơi, con với cháu nội đều nhớ bố, bố khi nào sang đây ? Mẹ ở nhà   , bố khỏi lo.”
 
Cuối cùng là cô con gái út  lấy chồng, tính cách hoạt bát như chim yến. Vừa bắt máy  nũng nịu:
 
“Bố ơi, con thèm món sườn do bố nấu lắm . Bố qua đây ở với con nha, một  con ở nhà nguy hiểm lắm, con  dám  ngoài  ban đêm.”
 
Lão Dương  trò chuyện,  đắc ý liếc  , khoe mẽ địa vị của ông  trong lòng con cái.
 
Khi ông  nhắc chuyện ly hôn, phía bên  điện thoại đều im lặng.
 
Con trai cả hỏi:
 
“Mẹ đồng ý ?”
 
Lão Dương rõ ràng  vui, nhưng vẫn tỏ  chính nghĩa:
 
“Là  các con tự đòi đó. Bố   loại  bỏ vợ bạc tình.”
 
Con cả   gì thêm, chỉ bình thản:
 
“Chuyện của bố , hai  tự quyết .”
 
Đến lượt con trai thứ thì  bình tĩnh nổi.
 
Lúc  còn uể oải, giờ giọng hét vút lên mấy tông,  nghi ông  bật dậy khỏi giường mất :
 
“Thật á? Mẹ cuối cùng cũng chịu ly hôn ? Ly ngay ! Đừng để  đổi ý đó!”
 
Lão Dương  hề hề, còn khoe điện thoại với .
 
“Vậy mai bố   ly hôn nhé. Con nghỉ ngơi .”
 
Trước khi cúp máy còn  con hét lên một tiếng “Yes!”
 
Cuối cùng là cô con gái út.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-chong-co-luong-huu-toi-ly-hon-de-cac-con-bao-ong-ta/2.html.]
Con gái út là  duy nhất hỏi:
 
“Tại   ly hôn? Bố lương hưu cao thế,  chịu nhường cho  khác ?”
 
Lão Dương đáp:
 
“Ai  bà   . Buôn bán thì   gì, về nhà  lo gì còn  trẹo tay,  cứ kiếm chuyện chuyện  nhảy quảng trường.  thấy bà  mãn kinh phát rồ thôi.”
 
Nghe xong, con gái út thản nhiên “ồ” một tiếng:
 
“Vậy ly .  ly  thì bố  đến ở với con đó. Không thì   qua đây mắng con  chịu dọn nhà, phiền c.h.ế.t  .”
 
Tối hôm đó,  lặng lẽ gói ghém đồ đạc, một  chất ba cái vali ít ỏi lên xe ba bánh bán xiên, định ở nhờ nhà bạn vài hôm.
 
Không ngờ  chất xong, lão Dương chạy xuống chặn  :
 
“Bọn trẻ mới gọi cho . Nói gì thì ,   bạc đãi bà. Cái nhà  là do bà bán xiên chiên mua  khi cưới, cứ để  cho bà.   , tiền lương hưu của , đừng hòng chia.”
 
Căn nhà   hơn hai mươi năm, cũ kỹ, gần như chẳng còn giá trị.
 
Lão Dương chẳng qua chỉ sợ  chia mất tiền tích cóp của ông .
 
Sợ   chịu, ông  vội chỉ  cổng khu:
 
“Nhà tuy  đáng tiền, nhưng bà bán xiên ở khu  còn kiếm . Đổi chỗ khác,  chắc tìm  chỗ đậu xe .”
 
  để ông   thấp thỏm lâu, vui vẻ đồng ý,  chuyển vali trở .
 
Thấy  ngây ngô đồng ý, nét đắc ý hiện rõ  mặt ông :
 
“Bà nhà quê, chẳng hiểu  gì,  nơi chui  chui  là thấy lời to .”
 
 giả vờ  thấy gì.
 
Về nhà,  bắt đầu thu dọn đồ đạc của ông .
 
Lão Dương thích bonsai, nhạc cụ, dụng cụ câu cá, chuỗi hạt… Gói ghém xong mất tận sáu bảy cái thùng.
 
 dọn, ông  vẫn  vắt chân  ghế salon như ông chủ, thỉnh thoảng chỉ đạo:
 
“Đồ  quấn màng bọc thực phẩm , hỏng là   tha .”
 
 dọn xong, xếp hết đồ   cửa,  ông  :
 
“Ông  thể   đấy.”
 
“Không vội.”
 
Ông  vung tay, thong thả :
 
“Con trai cả bảo sẽ đến đón . Đợi nó đến   .”
 
Quả nhiên  đến một tiếng, con cả lái xe đến đón ông . Cả quá trình  một tin nhắn nào gửi cho .
 
  ở cửa, con trai cả chỉ lạnh nhạt gật đầu:
 
“Con đến đón bố.”
 
“Này,  nhà  chút . Có thanh long con thích ăn.”
 
“Thôi,  giữ mà ăn. Con  thiếu gì, còn  lo cho con cái nữa.”
 
Nói    giúp lão Dương chất đồ lên xe, xe  chạy là mất hút trong dòng .
 
 một   nghỉ trong phòng khách,  đó mở tủ lạnh lấy trái thanh long, lười gọt vỏ, cứ thế cầm thìa  sofa  ăn  xem chương trình hẹn hò tuổi xế chiều.
 
Tắm rửa xong, kiểm tra điện thoại –   ai nhắn.