7.
 
Vừa đến nơi, phù truyền tin của Tuyết Tễ  bay tới tay .
[Đã tới trấn Thanh Vân, bình an.]
Trong góc giấy còn ẩn hai chữ nhỏ:
[Mau tới!]
 
"Hừ! Giả vờ tình cảm bà cháu gì!"
Mạc Thính Phong khoanh tay  lạnh.
Ta "rầm" một tiếng đóng sập cửa  mặt ,  chằm chằm  dòng chữ nhỏ mà lửa giận bốc lên. Cái tên ngụy quân tử Bạch Chẩm Thư ,    giở trò !
 
Gói ghém hành lý,  tức tốc chạy tới trấn Thanh Vân. Vừa đến ngoài cửa quán trọ,    thấy giọng  sến sẩm của Bạch Chẩm Thư:
"Huyền Âm Chi Thể của sư ... quả nhiên phi phàm!"
Ta một cước đạp tung cửa:
 
"Bạch Chẩm Thư cái tên già k/hốn k/iếp!"
Tên khốn  đang kéo vạt áo của Tuyết Tễ,   đá bất ngờ, ngã chổng vó. editor: bemeobosua. Cũng may mấy ngày    giao chiến với ma tộc nên  thương nặng,  mới  cơ hội đ/ánh lén.
"Bà nội, chúng  là song phương tình..."
 
Hắn  lau vết m/áu ở khóe miệng, còn  ngụy biện.
Ta giật tấm định  phù dán  lưng Tuyết Tễ, ném thẳng  mặt :
"Bà nội cái con khỉ! Bốn trăm tuổi  còn dám tơ tưởng đến con bé nhà ?"
 
Nói ,  lấy  một tấm phù bạo liệt:
"Hôm nay lão nương sẽ cho nổ tung cái thứ hai lạng của ngươi  đem cho chó ăn!"
Bạch Chẩm Thư   chửi đến mặt mày tái mét.
 
 vẫn giữ cái vẻ ngụy quân tử đó:
"Ninh A Phúc, nếu Tuyết Tễ song tu với , sẽ  lợi cho cả hai, ngươi    nàng ..."
 
Lời còn   xong, phía  vang lên một giọng  nhẹ nhàng:
"Bạch sư  đang  con ?"
Tuyết Tễ   từ lúc nào   phía  . Bạch Chẩm Thư  đầu , đối diện với đôi mắt trong sáng như nai con của nàng, lập tức ngây .
"Cạch!"
 
Chiếc giày đen của nàng giẫm thẳng  giữa hai chân .
"Aooo!"
Hắn  lập tức khom  như con tôm, mặt tím tái, mất hết phong độ lăn lộn  mặt đất.
 
Tuyết Tễ  xổm xuống, đôi mắt long lanh chớp chớp:
"Ôi,  cẩn thận giẫm  sư  ~"
Nàng nghiêng đầu  ngây thơ vô tội:
" sư  tu vi cao thâm, chắc...  đau  nhỉ?"
 
8.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-ba-luc-tuan-muon-tu-tien/chuong-5.html.]
 
Bạch Chẩm Thư co quắp thành một cục, cả  đau đến c/o g/iật.
Đột nhiên,   ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt h/ận th/ù như nhỏ  m/áu:
"T/iện n/hân! Lão tử  các ngươi ch/ết!"
 
Hắn  "vụt" một cái bật dậy, vung chưởng bổ thẳng về phía chúng . Chưởng phong mạnh mẽ, rát cả mặt . Ta vội kéo Tuyết Tễ   lưng, t/iện tay nhét  miệng nàng một viên giải đ/ộc .
"Lão dưa chuột vàng, nhận chiêu!"
 
Tiếp đó,  nhanh chóng lùi . Từ trong lòng lấy  một nắm đan dược, ném mạnh về phía Bạch Chẩm Thư.
Những vụn th/uốc thừa khi luyện đan,  đều vo  thành những viên đan dược hỗn độn. Lần  cuối cùng cũng  dịp dùng đến !
 
"Lộp bộp, bốp chát" một hồi nổ:
Viên đan hói đầu nổ tung, tóc   rụng lả tả; Viên đan trơn trượt lăn tới,   "bịch" một tiếng ngã d/ập m/ông; Viên lôi bạo càng tuyệt hơn, "xì xèo" một tiếng khói đen bốc lên từ miệng …
 
Chẳng mấy chốc, khói tan sương sạch.
Bạch Chẩm Thư   còn phong lưu phóng khoáng, giờ thì đầu trọc lốc, quần áo rách nát treo lủng lẳng  . Hắn  trông hệt như một con cóc ghẻ  sét đ/ánh cháy sém,  bò  đó thở hổn hển.
"Chậc chậc chậc."
 
Ta chống nạnh lắc đầu, "Bộ dạng  xí , nên để Trì sư tỷ  thấy mới ."
Những bình luận lập tức bùng nổ:
[Vãi! Lão bà   tay á/c quá! Trả  Bạch sư  dịu dàng cho !]
 
[Trong truyện gốc rõ ràng là Ninh Tuyết Tễ quyến rũ mà? Biên kịch sửa đổi cái gì thế hả?]
[Nôn mửa! Mụ phù thủy  thêm kịch bản quá đáng, Tây Môn đại thẩm  thấy còn  gọi là chuyên nghiệp!]
[Tội nghiệp Tiểu Tiểu Bạch...  dường như  thấy tiếng trái tim tan vỡ...]
 
S/át ý trong mắt Bạch Chẩm Thư bùng lên.
Hắn  thoắt cái  dồn chúng   góc giường, lòng bàn tay tụ tập linh lực đáng sợ.
"Các ngươi đang  gì?!"
 
Giọng  của Trì Độ Nguyệt đột nhiên vang lên từ cửa. Nàng  trợn tròn mắt,  vặn  thấy Bạch Chẩm Thư đang hung hăng lao về phía chúng .
Ta lập tức nhập vai.
 
Một bước xông  lòng Trì Độ Nguyệt, nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt hết lên  nàng :
"Trì sư tỷ cuối cùng cũng tới !"
 
Ta gào  thảm thiết:
"Bạch sư  ... hức...   lấy nguyên âm của chúng !"
Nói ,  cố ý kéo cổ áo lộn xộn, để lộ vết bầm tím  vai   Bạch Chẩm Thư đ/ánh trúng.
 
Tuyết Tễ lập tức hiểu ý.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, co rúm  ở góc tường run rẩy, trông như một chú thỏ con hoảng sợ.
"Không...    gần..."
 
Bạch Chẩm Thư tại chỗ cứng đờ, mặt lúc xanh lúc trắng:
"Ngươi... các ngươi v/u k/hống!"