Cố Trầm Chu giống như bị lừa dối đến cùng cực, trong cơn giận dữ đã giật sợi dây chuyền đá quý trên cổ tôi trước mặt mọi người, đổ rượu vang đỏ lên đỉnh đầu tôi:
"Diễn xuất của cô thật giỏi đấy Lăng Tô Tô! Nếu không tận mắt nhìn thấy, tôi thật sự nghĩ cô là thứ tốt đẹp gì cơ!”
“Loại tội phạm g.i.ế.c người như cô cũng xứng đeo bảo vật gia truyền của nhà họ Cố tôi sao?!"
Tôi tuyệt vọng túm lấy cánh tay anh ta muốn giải thích, lại nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của ông Lăng trên gác lửng.
Ông ta im lặng nhắc nhở tôi: Cô đã vượt giới hạn rồi.
Tôi bị Cố Trầm Chu hất xuống đất, nước mắt tuôn rơi, tỉnh mộng từ giấc mơ đẹp đẽ đã đánh cắp — từ ngày ký giấy bán thân vì đứa em gái bệnh nặng mười năm trước, tôi đã nên biết sẽ có ngày này.
Từ đó về sau, anh ta không bao giờ cho tôi sắc mặt tốt, tình nhân bên cạnh không bao giờ dút, thậm chí còn ngang nhiên dọn vào ở trong phòng tân hôn của chúng tôi.
Trong một đêm, người yêu biến thành kẻ thù.
Danh phận Cố phu nhân chỉ còn trên danh nghĩa.
Trong giới đều ngầm chế nhạo, chê cười tôi.
Cuối cùng tôi cũng nhận ra thực tế, không còn ảo tưởng sẽ có người thấu hiểu và bao dung tôi nữa.
Cho đến khi tôi kỳ tích mang thai lần nữa, cuộc sống xám xịt dường như lóe lên một tia sáng.
Tôi sợ sự hận thù của Cố Trầm Chu sẽ lan đến đứa bé, cho nên không dám thẳng thắn nói với anh ta.
Anh ta từng yêu thương tôi đến thế, cuối cùng cũng vứt bỏ như giẻ rách.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Cho nên dù trước đây anh ta từng quỳ cả đêm vì đứa con, tôi cũng không còn dũng khí nói với anh ta.
Nghe bác sĩ nói đứa bé không còn, tôi cười thảm một tiếng, cố gắng nuốt ngược vị tanh ngọt trào lên cổ họng.
Những năm tháng cùng đường mạt lộ năm xưa tôi cũng đã vượt qua, bây giờ cuối cùng cũng đi đến hồi kết rồi.
Tôi nhắm mắt lại, bắt đầu đếm ngược từng giây từng phút để rời khỏi cái lồng son dát vàng này.
------------------
Tôi không nghỉ ngơi được bao lâu thì bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại trong mơ màng.
"Lý Nhược có thai rồi, Cố tổng hỏi cô nghỉ đủ chưa, hôm nay xuất viện sắp xếp dưỡng thai cho Lý Nhược."
Lý Nhược là nữ minh tinh nổi tiếng hôm qua...
Nhớ đến đứa con bị hại c.h.ế.t của mình, tôi đau lòng nghiến răng nói: "Bảo anh ta tìm bảo mẫu đi."
"Hả? Con tôi giao cho bảo mẫu sao yên tâm được, cô là Cố phu nhân mà tôi cưới về, sao có thể không góp sức cho con tôi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/lang-to-to/chuong-2.html.]
Cố Trầm Chu giật lấy điện thoại, lời lẽ sắc nhọn: "Cô lại không có thai được, bớt ghen ghét người khác đi!”
“Chẳng phải chỉ gãy chân thôi sao, chống nạng cũng phải lập tức xuất viện cho tôi!"
Tôi hít một hơi thật sâu: "Anh..."
Anh ta hạ giọng: "Cô nhớ cho kỹ, một ngày cô còn là Cố phu nhân, thì phải thực hiện nghĩa vụ của Cố phu nhân!"
Điện thoại bị cúp, rất nhanh người do Cố Trầm Chu phái đến đã làm thủ tục xuất viện cho tôi, đưa tôi trở về nhà họ Cố.
Nữ minh tinh Lý Nhược nằm trên sô pha, bên cạnh có người hầu quỳ xuống xoa bóp chân cho cô ta.
Thấy tôi, cô ta xua tay đuổi người kia ra: "Cố phu nhân cuối cùng cũng về rồi à? Cố tổng nói tay nghề của cô không tệ, bảo cô xoa bóp cho tôi đỡ khó chịu trong thai kỳ."
Tôi từng học xoa bóp, hồi đó mới kết hôn không lâu, Cố Trầm Chu công việc bận rộn đi sớm về khuya, tôi ở nhà không có việc gì làm nên đi học xoa bóp để chăm sóc anh ta.
"Có vợ như vậy, chồng còn mong gì hơn."
Anh ta đã từng cười nói như vậy.
Tôi thoát khỏi dòng hồi ức, thẫn thờ cúi người xuống.
Lý Nhược vuốt ve bụng: "Ôi, em bé quậy quá không tốt cho mẹ bầu, nhưng bác sĩ nói đây là biểu hiện khỏe mạnh~"
Tôi không kìm được cúi đầu nhìn bụng mình đã trống rỗng, tim nghẹn lại đau nhói,
Rõ ràng trước buổi tiệc tối qua, em bé của tôi ở đây cũng rất hoạt bát nghịch ngợm...
Trong nỗi đau buồn, tôi bất giác thả lỏng tay, Lý Nhược đột nhiên vung tay tát tôi một cái.
"Không ăn cơm à!"
Tôi loạng choạng ngã xuống đất, làm rách vết thương.
Cố Trầm Chu vừa hay từ ngoài cửa bước vào, thấy cảnh này liền sải bước tới.
Lý Nhược lập tức ôm bụng khóc lóc: "Cố tổng, đừng ép phu nhân nữa, cô ấy giận em chuyện hôm qua, vừa nãy còn cố tình đ.ấ.m mạnh vào bụng em, em cảm thấy con không động đậy nữa rồi..."
Anh ta mặt trầm xuống liếc nhìn tôi, có lẽ thấy sắc mặt tôi trắng bệch, toàn thân run rẩy, không giống dáng vẻ có thể đ.ấ.m mạnh vào bụng cô ta, nên nhìn chằm chằm Lý Nhược cảnh cáo.
"Đừng tưởng tôi là đồ ngốc, tôi bảo cô ta dưỡng thai cho cô, không phải bảo cô ra tay với cô ta."
Lý Nhược ngẩn người.
"Nếu cô có thể sinh, tôi cũng sẽ đối xử tốt với cô như vậy."
Cố Trầm Chu lại nói với tôi: "Năm xưa tự cô không giữ được con, đừng ôm tâm địa đen tối muốn hại người khác, nếu con của Lý Nhược có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cô."