11
Từ  khi   phận thật sự của Chu Thiên Thành, lòng  chẳng yên một khắc. Mỗi ngày trôi qua đều như sống trong mộng, mộng tỉnh , chỉ còn  sự ngột ngạt khó gọi thành tên.
Chu Thiên Thành  tránh mặt , nhưng    còn dám đến gần như . Mỗi   thấy bóng lưng   nơi sân , tay cầm đao gọt tre, áo chẽn vắt hờ  vai, tim   khẽ run. Huynh   còn là tên đồ tể thô lỗ trong trí nhớ của , mà là một  ảnh cận vệ mang sứ mệnh hoàng gia.
Một hôm,  đang giặt đồ bên giếng, tay lạnh cứng trong nước, bỗng  tiếng bước chân trầm  phía . Chưa kịp  đầu, giọng  quen thuộc  vang lên, dịu mà trầm:
“Muội  sợ lạnh ? Nước hôm nay buốt thế , giặt muộn một chút cũng  .”
Ta giật  rút tay khỏi nước, lau vội lên vạt áo, ngẩng đầu  gượng: “Quen . Lúc nhỏ từng tắm sông giữa mùa đông mà.”
Chu Thiên Thành  xuống mép giếng, một tay chống cằm, ánh mắt dừng nơi mặt  thật lâu. Gió khẽ lùa qua tóc mai  , khiến lọn tóc bay bay trong nắng sớm, trông thật yên bình.
“Muội tránh mặt .”
Câu  khiến tim  khựng . Ta bối rối cúi đầu, hai tay nắm chặt vạt áo.
“Không   cố ý… chỉ là…” –  lí nhí – “Chỉ là cảm thấy… bản   xứng.”
Chu Thiên Thành   gì, chỉ lặng lẽ  , ánh mắt thâm trầm như đáy hồ mùa thu. Một lúc ,   mới nhẹ giọng:
🐥 Hế lô hế lô! Bạn đang ghé nhà Cúc Cúc Dịch Truyện đó nha~
🌸 Dù mới chân ướt chân ráo vào nghề, Cúc Cúc vẫn miệt mài gọt từng câu, mong truyện mượt như tóc vừa hấp dầu~
🌟 Thấy ổn áp thì thả tim, follow tụi mình liền tay tại đây nè:
👉 https://www.facebook.com/cuccuc.dichtruyen 👈
“Muội  , phản tặc sắp  tay.”
Ta bàng hoàng ngẩng đầu: “Cái gì?”
“Quan huyện nơi    mua chuộc. Chúng đang âm mưu tạo phản, lợi dụng địa thế hẻo lánh để giấu lương thực, tích trữ binh khí. Ta  cho  báo về kinh. Nếu trong vòng một tháng triều đình  kịp điều binh, nơi đây sẽ ngập máu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lang-ta-co-mot-anh-do-te-dep-trai/chuong-8.html.]
Tay  run lên. Lần đầu tiên,  cảm nhận rõ ràng sự nghiêm trọng của việc mà   đang . Không  trò chơi, cũng chẳng  hành hiệp trượng nghĩa trong mộng — mà là sinh tử.
“Vậy…    định  gì?” –  cất tiếng, giọng run rẩy.
Chu Thiên Thành móc trong áo  một bọc nhỏ, đặt  tay .
“Nếu   thể sống sót rời khỏi nơi …  hãy mang thứ  đến kinh thành. Giao cho  tên Lý Ngọc tại phường Hồng Nguyệt. Hắn sẽ bảo vệ .”
Ta   bọc vải: một phong thư niêm kín và một miếng ngọc bài khắc hình hoa mai.
“Còn nếu  sống sót?” –  ngẩng đầu, ánh mắt như cầu khẩn.
Chu Thiên Thành   thật lâu,  khẽ . Nụ  ,  mang theo sát khí của một cận vệ, mà chỉ  dịu dàng của một nam nhân đang nguyện lòng yêu thương.
“Nếu còn sống,   đưa  rời khỏi đây. Về kinh thành,  thê tử của một cận vệ.”
Câu  như sét đánh bên tai. Ta ngỡ   nhầm, ngẩn    .
“Thê tử? Là… thê tử thật ?”
“Phải.” – Chu Thiên Thành đáp, mắt vẫn  rời  – “Người  từng cầm cuốc chắn  mặt ,  khiến  mỗi   thấy đều chẳng nỡ rời mắt. Người , chính là .”
Gió ngừng thổi. Nắng cũng như ngưng đọng. Cả thế gian chỉ còn  ánh mắt , cùng nhịp tim đang dồn dập nơi lồng n.g.ự.c .
Chưa kịp đáp lời, đêm hôm  — bão  kéo tới.