Lặng Lẽ Yêu Anh - Chương 80
Cập nhật lúc: 2024-12-05 21:16:18
Lượt xem: 0
Tôi nói xong liền bước đi vì tôi sợ mình đứng đối diện với anh một lúc nữa lý trí của tôi sẽ không còn đủ mạnh mẽ mà rời đi được. Thế nhưng dù mạnh mẽ là thế nhưng khi bước đến gần cửa ra vào, phía sau lưng tôi Nhật lớn giọng buông ra một câu hỏi đã khiến cho tôi không kìm được mà hai dòng lệ phút chốc tự do rơi xuống.
-Mỹ Trang? Em CẠN TÌNH với anh đến vậy sao?
Tôi khựng lại, cố hít cái mùi hương bạch trà quen thuộc một lần nữa, trái tim như ai đó đ.â.m mạnh vào, đau lắm nhưng rồi cuối cùng tôi vẫn quyết định rời đi. Tôi không Cạn Tình, nhưng chỉ là những người bước qua cuộc đời chúng tôi đều vì tình cảm mà không ngừng ra tay hãm hại nhau, cho nên đã khiến cho tôi không còn đủ dũng cảm để sống trong hạnh phúc sau những bi kịch của người khác. Có thể bây giờ anh sẽ hận tôi vì tôi rời xa anh nhưng một ngày nào đó tôi tin rồi anh sẽ hiểu tôi, sẽ yêu thương tôi nhiều hơn nữa. Lúc đó chắc chắn tôi sẽ ngoan ngoãn mà nguyện ý trở về bên anh…
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/lang-le-yeu-anh/chuong-80.html.]
Giải quyết xong mọi chuyện, tôi xin ba mẹ cho tôi ra nước ngoài một thời gian cũng như củng cố và học chuyên sâu về ngành quản trị kinh doanh hơn. Trước đó tôi đã vì đam mê của mình mà bỏ lại thì giờ đây tôi muốn mình theo đuổi những gì ba mẹ mong muốn, để khi ba mẹ già đi, tôi sẽ tự tin quản lý lại công ty của nhà mình mà không để ba phải lo lắng nữa.
Sau khi nghe tôi trình bày ý muốn của mình như vậy thì ba tôi đồng ý ngay, còn mẹ thì cứ đắn đo nhìn tôi mãi như đang muốn nói với tôi chuyện gì đó nhưng rồi mẹ lại không mở lời, tôi có hỏi mẹ là đang muốn nói gì thì mẹ chỉ trả lời là đang lo lắng cho tôi vì sức khỏe của tôi vẫn còn yếu thế nhưng vì tôi đã quyết tâm cho nên mẹ không cản nữa. Chỉ dặn rằng khi nào nhớ mẹ thì cứ bay về thăm mẹ, tốn bao nhiêu tiền mẹ sẽ trả lại cho tôi. Nói đến đây, biết là mẹ nói vậy chớ mẹ cũng buồn khi phải xa tôi lắm thế nhưng cả nhà tôi ai nấy đều không nhịn được câu nói đó của mẹ mà lập tức phì cười…
…
Ba năm nữa trôi qua, một lần nữa tôi đặt chân trở về Việt Nam sau khoảng thời gian dài xa cách, đủ để tôi chín chắn, không còn tự dằn vặt mình, tự đau khổ, tự ôm mặt khóc vì nhớ lại từng chuyện cũ đã qua sau khi màn đêm buông xuống bên xứ người nữa.
Hít một hơi dài, ngửi lấy mùi thơm của quê hương, tôi tự bắt xe về nhà để tạo cho ba mẹ bất ngờ. Lúc gặp lại, mẹ bất ngờ vui mừng đến mức ôm chầm lấy tôi vì nhớ, còn ba thì chỉ ngồi đó chào đón tôi bằng nụ cười thật tươi, tôi biết ba vui lắm chỉ là không thể hiện nhiều thôi nhưng cả ngày mẹ hối thúc ba đi làm ba cũng không đi, công ty gọi có việc ký giấy tờ ba cũng không đi. Lúc đó tôi và mẹ rất khó hiểu không biết tại sao ba lại như vậy, cho đến khi nghe ba nói hôm nay con gái cưng của ba về nên ba cho phép mình ở nhà với con gái một bữa. Đến lúc đó tự nhiên tôi không ngăn được cảm xúc liền chạy đến ôm chầm lấy ba khóc tu tu. Đúng là dù đi xa bao lâu, dù cuộc sống có khó khăn thế nào thì với tôi gia đình vẫn luôn là chỗ ấm áp nhất để chờ tôi trở về. Ba mẹ vẫn luôn dang rộng cánh tay chở che cho tôi vô điều kiện.